
g lại tại đây đừng trôi đi, thì tốt rồi.
Khi xe taxi dừng lại, Đỗ Mộ Ngôn bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt mang theo sát khí liếc về hướng tài xế taxi. Đang quay đầu để thu tiền, tài xế bị ánh nhìn trừng trừng của Đỗ Mộ Ngôn làm giật bắn mình, trên lưng xẹt qua
một trận lạnh lẽo, nhưng nháy mắt, cái loại cảm giác này lại biến mất
Đỗ Mộ Ngôn đưa tiền cho tài xế trước Tần Tuyên Tuyên, nhìn tài xế mỉm
cười, "Bác tài, bác chạy nhanh lắm, tiền không cần thối lại."
"Vậy cảm ơn ngài !" Tài xế vui vẻ tiếp nhận tiền, đem sát khí lạnh lẽo mới
vừa rồi mình nhìn thấy quy thành bản thân đã nhìn nhầm.
Dưới sự dìu dắt của Tần Tuyên Tuyên, Đỗ Mộ Ngôn đến đại sảnh của bệnh viện.
Nhìn Tần Tuyên Tuyên chạy trước chạy sau vì mình xếp hàng đăng ký, ánh
mắt Đỗ Mộ Ngôn mềm mại ấm áp, lộ ra nụ cười như mộng ảo.
Thấy được chưa, Đỗ Mộ Ngôn? Tuyên Tuyên của mi đang lo lắng cho mi đó, đang
vì mi bận rộn không ngừng. Nên cố gắng kiên nhẫn biết không, làm cho cô
ấy yêu thương mi, làm cho cô ấy tình nguyện trở thành người của mi….
Trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh cô gái với ánh mắt tràn đầy cừu hận
cùng máu tươi đầy người, nụ cười nơi khóe miệng Đỗ Mộ Ngôn ngưng đọng,
dồn dập thở hổn hển.
Không, hắn sẽ không để cho loại chuyện đó xảy ra một lần nữa.. ..Hắn phải bình tĩnh, hắn phải có kiên nhẫn... Đúng, chỉ cần tạm thời nhẫn nại, hắn có
thể được đến cô, hắn không thể quá nôn nóng….
Đến khi Tần Tuyên Tuyên lại bước đến nâng Đỗ Mộ Ngôn dậy, hắn đã khôi phục
vẻ tao nhã lúc trước, dùng ngữ điệu nho nhã lễ độ, cảm tạ cô.
"Tần tiểu thư, hôm nay thật sự đã quá làm phiền cô rồi, vốn nói là muốn bồi
thường cho cô một bộ quần áo, không nghĩ tới lại để cho cô gặp phải loại chuyện này."
"Đỗ tiên sinh, chuyện này là ngoài ý muốn, ai cũng không muốn." Tần Tuyên
Tuyên vội lắc đầu, lúc này y tá đến giúp Đỗ Mộ Ngôn băng bó miệng vết
thương, cô nhanh chóng tránh ra.
Nhìn Đỗ Mộ Ngôn tuy rằng bị thương, lại vẫn là ôn hòa có lễ nói lời cảm ơn
với y tá, Tần Tuyên Tuyên ngoài việc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng
hiện lên ý tưởng quả nhiên lời đồn đãi là không thể tin được.
Cô vừa mới vào làm được hai tháng, vẫn là người mới thử việc, nhưng cũng
từ trong miệng đồng nghiệp biết được, khu cao ốc Minh Khải cách vách
chính là tập đoàn nổi riếng nhất. Minh Khải là tập đoàn đứng đầu năm
trăm tập đoàn lớn của Trung Quốc. Tòa cao ốc của Minh Khải có 30 tầng,
có một nửa Minh Khải sử dụng, còn lại cho công ty khác thuê. Mà chỗ công ty cô, lại là một trong những công ty thuê mặt bằng của Minh Khải, so
sánh thì khỏi cần, chỉ dựa vào đó đã thấy chênh lệch rồi.
Mà khởi đầu Minh Khải, Đỗ Mộ Ngôn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, là
một nhân vật mang theo truyền kỳ đầy thần bí. Năm nay anh ta ba mươi
tuổi, truyền thuyết năm anh ta mười bảy tuổi liền bỏ học đi làm, công
nhân xây dựng, công nhân khuân vác, bảo vệ... Cái gì cũng đều đã làm,
năm hai mươi tuổi, anh ta khởi đầu Minh Khải, từ một xí nghiệp nhỏ không thể gọi là công ty, dần dần phát triển trở thành quy mô lớn như hiện
nay
Mấy năm qua, anh ta trở thành một trong những phú hào giàu nhất Trung Quốc, với số tài sản không ngừng tăng lên theo thời gian, đứng hàng thứ bốn
mươi trong top một trăm người giàu nhất trên thế giới.
Đi đôi với truyền thuyết mạnh mẽ vang dội về anh ta là cách hành sự. Khởi
đầu từ tận cùng của xã hội tiến dần lên, nên khí chất anh ta mang theo
vẻ dữ dội xa cách, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Nhưng bộ dạng anh tuấn
cùng thân phận kim cương độc thân Vương lão ngũ, lại làm cho các quý cô ở giới thượng lưu nối đuôi nhau để được anh ta ngó mắt đến.
Nghĩ đến lời đồn đãi, rồi nhìn lại người đàn ông tươi cười ôn hòa trước mặt, Tần Tuyên Tuyên phát hiện mình không có biện pháp đem nhân vật truyền
kỳ vang danh kia kết hợp với người đàn ông ở trước mắt này.
Chẳng lẽ bọn họ không phải cùng một người sao? Nhưng tên giống nhau, xuất
hiện địa phương lại là nơi gần với khu cao ốc Minh Khải, có chuyện trùng hợp đến vậy sao?
Tần Tuyên Tuyên nghĩ như vậy, lặng lẽ lấy di động lướt web, khi nhìn đến
tin tức đưa tin về Đỗ Mộ Ngôn và bức hình chụp nửa bên mặt của anh ta,
cô đã chết tâm, hiểu được bọn họ quả thật là cùng một người, đúng là
nghe đồn quả nhiên không thể tin.
Y tá rất nhanh liền băng bó xong vết thương trên trán của Đỗ Mộ Ngôn, kế
tiếp chính là chụp X Quang và làm kiểm tra theo thông lệ, miễn cho có di chứng gì.
Tần Tuyên Tuyên nghĩ thời gian nghỉ trưa của mình cũng đã sắp hết, nhưng
lại không thể thốt nên lời nói muốn đi trước, nắm di động đang chuẩn bị
gọi điện thoại nhờ đồng nghiệp xin nghỉ một buổi, chợt nghe Đỗ Mộ Ngôn
nói: "Tần tiểu thư, tôi giờ không sao rồi, cô đi về trước đi."
Trong lòng Tần Tuyên Tuyên là rất muốn trở về, nhưng Đỗ Mộ Ngôn vừa nói như
vậy, cô lại cảm thấy bỏ lại một mình anh ta mình đi trước thì tựa hồ
không tốt lắm, "Đỗ tiên sinh, hay để tôi chờ trợ lí của anh đến, rồi sẽ
đi."
Đỗ Mộ Ngôn cực lực đè nén xúc động muốn gật đầu của mình, nói một cách
rộng rãi: "Tần tiểu thư, không sao đâu. Bằng không như vậy đi, nếu cô l