pacman, rainbows, and roller s
Cô Dâu 30 Ngày

Cô Dâu 30 Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322484

Bình chọn: 7.00/10/248 lượt.

mất.

Việt Anh đang nắm tay Kỳ Vy, thì chợt chẳng biết từ đâu cô tiểu thư họ Dương xuất hiện chen giữa hai người, hòng muốn Việt Anh bỏ tay ra khỏi tay cô gái, Việt Anh và Kỳ Vy chưa kịp phản ứng gì thì chợt Việt Anh nhận ngay một tát tay trời giáng, chẳng mấy chốc năm dấu tay in rõ trên má..

Kỳ Vy hốt hỏang kéo Tuyết Ni ra:

- Nè, cô là ai vậy…sao lại đánh anh ấy… - Tuyết Ni mặc kệ Kỳ Vy, lạnh lùng phũi tay con bé ra. Mặc kệ sự tồn tại của Kỳ Vy ở đây.

Nhìn Tuyết Ni đối xử ngang ngược với Kỳ Vy như vậy, đã ghét cô ta, thế mà nay lại làm ra việc như thế này, Việt Anh như hận cô ta thấu xương tủy…

- Cô điên à ? Cô đang làm cái trò gì ở đây vậy hả ?

- Cái gì ? - Tuyết Ni trừng mắt lại – Tôi hỏi anh mới đúng đó, bạn gái vừa mất thì đã cặp ngay con khác… anh làm đàn ông như thế à ?

- Cô nói cái quái gì thế, tránh ra đi… đừng có làm trò ngu ngốc ở đây nữa…

- Anh… - Tuyết Ni bậm môi, rõ ràng hắn coi nó chẳng ra kí lô nào mà! hắn đã làm sai vậy mà còn mắn ngược lại nó – Sao anh lại có thể đối xử với vợ chưa cưới của anh như vậy hả ? Rõ ràng tôi đã nhừơng nhịn anh lắm rồi…

- Vợ..vợ chưa cưới ? – Việt Anh cười khẩy, nhưng trong nụ cười đó vẫn mang một nỗi tức giận không thể nguôi. – Điên rồi à ?

Nói rồi đi đến nắm tay Kỳ Vy đi ra hứơng đường lộ và vẫy tay ra hiệu gọi taxi, một chiếc taxi dừng lại, Việt Anh vội cùng Kỳ Vy lên xe…

Mặc kệ cho cô nàng Tuyết Ni đuổi theo và hét lớn, giận hắn tím tái cả mặt. Nghiến răng ken két nhìn chiếc xe chở Việt Anh và Kỳ Vy đang chạy xa dần. Bây giờ Tuyết Ni chỉ muốn xé xác hắn ra hàng trăm mảnh, giờ thì những ấn tượng đẹp nhất của Việt Anh đối với Tuyết Ni bây giờ không còn một chút nào, giờ đây chỉ còn nỗi tức giận đang sôi sung sục như ấm nước đang sôi.

Đang trên xe, Kỳ Vy thất thần khó hiểu nhìn Việt Anh, má của anh vẫn in hằn năm dấu tay rõ nét “chắc anh ấy đau lắm…” Vội đưa tay khẽ đặt nhẹ lên má Việt Anh, lo lắng nhìn anh:

- Anh có sao không ? Cô ấy tát anh mạnh quá…

Đang tức giận với cô tiểu thư Tuyết Ni, ánh mắt bừng bừng lửa. Chợt câu nói của Kỳ Vy khiến sự tức giận tan mất, anh quay sang nhìn Kỳ Vy:

- Không sao đâu !

- Mà cô ấy là ai vậy…? Cô ấy quen anh à ? Cô ấy còn bảo…”vợ chưa cưới” gì đó…

- Em đừng để ý cô ta làm gì, rõ ràng cô ta có vấn để về thần kinh mà. Thật sự anh không làm gì sai cả…

Kỳ Vy cũng chẳng còn quan tâm đến chuyện này nữa, Việt Anh vốn đâu phải là lọai “ bắt cá hai tay” như cô gái lúc nãy nói đâu. Chắc cô ta nhầm anh ấy với ai đó.

Nhưng hôm nay đi chơi với Việt Anh cũng khá vui, còn cùng nhau vừa ăn kem vừa ngắm mưa, chỉ trừ cô gái lúc nảy thật kỳ lạ, Kỳ Vy không hiểu nỗi sao mà hôm nay nó cứ gặp đủ chuyện…

Kỳ Vy trở về nhà, vội lên phòng, bây giờ chỉ muốn nằm xuống chiếc giừơng ấm cúng và đánh một giấc đến sáng.

Vội vào phòng bật đèn và đóng cửa lại, bất chợt gương mặt Kỳ Vy thất thần, đôi mắt mở to hết mức có thể… Tên con trai đó đang đứng trước mặt nó, nhìn nó với một ánh mắt kỳ lạ, khó hiểu. Bây giờ nó chỉ muốn la to thật to và chạy ra khỏi phòng gọi ba mẹ.Vội làm theo như ý nghĩ, nó vội hét lên và mở cửa ra…

Nhưng chưa kịp mở cửa thì tên con trai nhào lại bụm lấy miệng nó và đẩy nó nhào xuống đất, cánh cửa bỗng chốc đóng sầm lại và phát ra tiếng động lớn. Kỳ Vy đang cố vùng vẫy trong tay hắn, cơ thể bị hắn khống chế, miệng thì bị hắn bịt lại, có la cũng không la nỗi…

Nhưng cái cảm giác lạnh buốt này rất rõ, tay hắn rất lạnh nhưng lại cảm thấy quen thuộc vô cùng…

Nhưng trong ánh mắt đó, nét mặt đó, hắn nhìn nó như óan trách nó:

- Ta không ngờ, nàng lại là con người như vậy. Tại sao ta lại cho nàng trở lại Hạ Giới làm gì cơ chứ ? Ta thật ngu ngốc vì đã tin nàng… Để rồi nàng xem ta như kẻ xa lạ….

Kỳ Vy bị hắn bụm chặt miệng, không thể nói. Nhíu mày nhìn hắn “ Cái tên này là ai vậy chứ ? Sao lại dám vào phòng mình thế này… Có bỏ tay ra không hả”

Đọc được ý nghĩ của Kỳ Vy, hắn nhìn nó cười đau khổ:

- Quả thật…nàng đã quên ta… Tại sao nàng lại như vậy…? Nàng thật tàn nhẫn, ta tin lầm nàng rồi…

Bà Hạ dưới nhà nấu đồ ăn thì chợt nghe tiếng la thất thanh của Kỳ Vy và còn nghe tiếng cửa đóng sầm lại . Bà hoảng hốt chạy lên phòng con gái, bỏ cả món ăn đang nấu nửa chừng…

Kỳ Vy nhìn hắn, không hiểu hắn nói gì, trong lòng luôn cố nhớ xem hắn là ai ? Nhưng điều nó suy nghĩ hiện tại là tại sao hắn vào được phòng nó, vào bằng cách nào ?? Cửa sổ nó đã khóa chặt rồi, cả chuột và gián còn vào không được thì làm sao một con người to lớn như thế này có thể chui lọt cơ chứ ?

Bỗng có tiếng gõ cửa liên hồi, tên con trai vội ý thức được có người, chợt từ từ tan biến mất lúc nào mà Kỳ Vy cũng không hay biết, vì khi nghe có tiếng gõ cửa, nó đã để ý đến người gõ cửa bên ngòai và cố gắng cầu cứu.

Gõ mãi không thấy con gái mở cửa, bà Hạ mở cửa ra thì thấy Kỳ Vy đang nằm dưới đất, trong lúc này Kỳ Vy mới nhận thức được tên con trai đó đã biến mất từ lúc nào… Trong lòng cảm thấy rất sợ hãi, nghĩ rằng mình đã gặp ma…

Bà Hạ chạy đến đỡ con gái đứng dậy, lo lắng nhìn Kỳ Vỳ:

- Con sao vậy, có chuyện gì sao ? Sao co