
hông có trên đời này, thì anh và Kỳ Vy vẫn sống yên vui hạnh phúc..
Lúc này tại cửa hàng áo cưói – nơi Tuyết Ni và bà Dương đang thử áo cưới…
Tuyết Ni vội cầm điện thọai lên gọi cho Việt Anh, mắt thì dõi theo bà Dương. Nó vội đi ra ngòai duy chỉ không muốn mẹ nghe thấy những gì nó nói với Việt Anh..
Việt Anh đang trên phòng đăm chiêu suy nghĩ, tìm mọi cách thoát khỏi cuộc hôn nhân quái đãng này. Đi qua đi lại…và lại đi qua đi lại…
Chợt cái điện thọai đặt trên tủ đầu giừơng reo lên, khiến Việt Anh giật mình, vội đi đến cầm điện thọai lên, nhìn số điện thọai. Việt Anh cười khẩy pha chút chán nãn… “ Lại là cô ta…Gọi đúng lúc thật…”
Vội bắt máy và đưa điện thọai lên tai nghe:
- Việt Anh… tôi… tôi có chuyện quan trọng muốn nói…
- Phải rồi… “ Quan trọng…” Giờ thì cô cũng biết rồi…cô rất vui đúng không ? – Việt Anh như muốn xâu xé người bên kia đầu dây bằng từng câu từng chữ thốt ra…
- Sao… - Tuyết Ni thoáng sững sờ trước những câu nói đó của Việt Anh – Anh…anh biết rồi sao ?
-…. – Anh ta im lặng, chẳng muốn nói nhiều với cô ta làm gì
- Tôi… tôi xin lỗi…
- Đừng có giả vờ nữa, con người như cô thì biết gì là “ xin lỗi”…
- Tôi không cố ý gây ra chuyện này, chỉ tại… Mà thôi đi, Tôi muốn tìm cách hủy bỏ lễ đính hôn vào cuối tuần này…
- Hủy ? – Việt Anh ngạc nhiên trứơc câu nói của Tuyết Ni, thật ra cô ta đang nói cái quái gì thế? Hay là cố tình đùa ghẹo mình ? – Cô biết mình vừa nói gì không vậy ?- Việt Anh cười khẩy
- Tôi biết… Anh không muốn, chỉ vì tôi mà anh phải từ bỏ hạnh phúc của mình đến với một đứa con gái mà anh không yêu như tôi…- Tuyết Ni đang nói, thì chợt Việt Anh đắc ý chen vào:
- Đúng! Không yêu ! mà còn… RẤT GHÉT … -
Tuyết Ni chợt khựng lại, không nói được gì nữa, cổ họng như nghẹn lại khi nghe câu “ Rất Ghét” thốt ra từ chính miệng Việt Anh, cảm giác lòng ngực có luồng khí lạnh chạy khắp và như đóng băng trái tim lại, khiến trái tim nó không thể nào đập tiếp được nữa:
Vội lấy lại bình tĩnh, hít sâu… Và cố nói tiếp:
- Đ…đ.. ú..n.g… - Nó khẽ đáp – Anh…biết vậy là được rồi… - Vội phá lên cười trong điện thọai, để cố trấn tĩnh bản thân. Nó không được yếu đuối như vậy, nếu Việt Anh biết nó có tình cảm với anh, rồi không biết hắn sẽ còn đối xử với nó như thế nào…- Thôi, không nói với anh nữa… hãy chờ “ tin vui” của tôi đi… - Rồi vội cúp máy, bàn tay nó đổ mồ hôi lạnh toát…
- Con nói chuyện với ai thế ? - Chợt tiếng nói của Bà Dương khiến nó giật mình, bà như đã đứng sau lưng nó từ khi nào, Tuyết Ni vội quay lại.
- Dạ.. – Nó ấp úng.. – Con nói chuyện với một đứa bạn bên Thượng Hải về lễ đính hôn cuối tuần này…
- À… ra là vậy – Bà Dương mỉm cười - Thảo nào con lại cười to đến vậy…
- Dạ… - Nó nhìn bà Dương và mỉm nụ cười gượng với bà - Cuối tuần này.. nó sẽ sang Việt Nam dự lễ đính hôn của con…
- Vậy cũng tốt… Con không vào thay thử áo sao ? –
Tuyết Ni gương mặt pha chút buồn nhưng cố tỏ ra vui vẻ :
- Dạ thôi, con nghĩ chắc cũng vừa người con rồi. Không cần phải thử đâu… - Nói rồi nó vội đi ra ngòai xe.
Bà Dương khẽ đưa mắt nhìn Tuyết Ni ra khỏi cửa tiệm rồi vội xoay mặt lại mỉm cười chào chủ tiệm rồi bước ra khỏi tiệm…
Chiếc xe lăng bánh trở về biệt thự họ Dương, trời lúc này đã sập tối. Ánh đèn đừơng vàng bắt đầu được thấp sang cả thành phố, Tuyết Ni đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngòai tấm kính trong suốt, lòng nặng trĩu một nổi buồn.
“cảm này giác thật tệ…”
Rồi chợt không thể kìm nỗi cảm xúc, từng dòng lệ đầu tiên ở cái tuổi 18 của nó chợt tuông ra, nó chưa bao giờ khóc vì cái gì cả. Trên đời này không có gì có thể khiến nó sợ hãi đến phát khóc hay chẳng có câu chuyện tình yêu cảm động nào có thể lây chuyển được con người “ băng đá” như nó.. Ấy mà hôm nay khóe mắt nó lại bắt đầu cay cay và từng dòng lệ cứ tuông ra. Nó cố gắng gạt hết nước mắt, cố gắng không khóc nhưng không hiểu sao, càng kìm nén lại nó càng tuông ra nhiều hơn. Nó cố cắn vào môi thật đau để bắt bản thân không được khóc mà phải vui lên. Đem lại niềm hạnh phúc cho người khác thì đó cũng chính là hạnh phúc của nó…
Bà Dương tâm trạng vẫn còn vui vì chiếc áo cưới ban nảy, bà vẫn không để ý đến Tuyết Ni… Thoáng đưa mắt sang nhìn Tuyết Ni, rồi chợt dừng ánh mắt đó lại. Bà to mắt nhíu mày nhìn Tuyết Ni, trên đôi má của nó ứơt ướt, tự hỏi Tuyết Ni đang khóc sao ?
- Tuyết Ni – Bà Dương gọi nó, khiến nó giật mình quay sang, lấy tay chùi chùi những giọt lệ còn vươn trên má… - Con khóc ư?
Tuyết Ni chớp chớp mắt nhìn mẹ, miệng khẽ nở nụ cười tươi:
- Dạ… tại… con vui quá… nên không kìm nỗi cảm xúc… -
Nói đến đó thì chợt bà Dương vội ngồi lại gần nó, quàng tay ôm nó vào lòng…
Tuyết Ni ngã đầu vào lòng mẹ, mà tâm trạng vẫn lo lắng. Nó lại nghĩ, nếu như nó hủy hôn thì bà sẽ ra sao đây ? Hình như nhìn bà rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này, bây giờ nó phải làm sao đây ? Việt Anh vội mở cửa phòng, nhưng sao không mở được cửa.
“ Mình bị nhốt sao ??” “Không thể như thế được” Việt Anh cố mở cửa, chắc có lẽ cánh cửa kẹt phải cái gì đó. Trong lòng luôn nghĩ không thể như thế được “sao ba mẹ lại