
h rể, tại sao anh cũng ở nơi này?”
Giọng nói của Lam Thiên Nhiên mang theo ngạc nhiên cùng mừng rỡ, lại không biết một tiếng này của cô làm sắc mặt của Lãnh An Thần khó coi, nhưng đối mặt với khuôn mặt tươi cười vô hại của Lam Thiên Nhiên, anh chỉ có thể lúng túng đáp lại, “Tôi…tôi cùng vợ tôi…”
Câu trả lời này, khiến vui mừng trên mặt cô gái chợt biến mất, trong nháy mắt bị một dòng âm u tàn bạo thay thế, ánh mắt mát lạnh như độc nhìn về Đoan Mộc Mộc, âm thanh mở miệng cũng không ôn hòa ngọt ngào giống lúc trước, “Chị, chính là cô gái không biết xấu hổ này đoạt mất anh rể đúng không?”
Tay Lam Thiên Nhiên chỉ Đoan Mộc Mộc, một đôi con ngươi hột hạnh đều là căm hận, Đoan Mộc Mộc cũng nhất thời có loại cảm giác bị con mắt cô ta giết.
“Thiên Nhiên, không nên nói bậy.” Lãnh An Thần vội vàng hoà giải.
Đoan Mộc Mộc cũng không có nói bất kỳ một chữ nào, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, sau đó xoay người, Lãnh An Thần có chút bối rối, “Bà xã…”
Anh vừa muốn đuổi theo, cánh tay lại bị Lam Thiên Nhiên níu lại, “Anh rể, anh đừng đi!”
“Thiên Nhiên, đừng làm rộn!” Lãnh An Thần hất tay Lam Thiên Nhiên, đuổi theo hướng bóng dáng cô đơn kia.
Hình như Lam Y Nhiên có chút không cam lòng, dậm chân, ngoài miệng vẫn nhất quyết không tha, hướng về phía bóng lưng Đoan Mộc Mộc mắng, “Hồ ly tinh không biết xấu hổ, giành vị hôn phu của người khác…”
Lời khó nghe, Đoan Mộc Mộc lại không có bao nhiêu cảm giác phối hợp, đại khái cô bị chửi quá nhiều, đều đã có sức miễn dịch.
Mới vừa rồi, nghe Lam Thiên Nhiên gọi Lãnh An Thần là anh rể, nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng Lam Y Nhiên, một khắc kia Đoan Mộc Mộc mới phát giác mình thật sự là dư thừa, giống như tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng không phải là Lam Y Nhiên, mà chính là cô.
“Bà xã, em hãy nghe anh nói…” Giờ phút này Lãnh An Thần cũng cảm thấy hỗn loạn, không biết nên giải thích như thế nào, nhưng anh biết nếu như không nói, quan hệ hòa hoãn mấy ngày nay giữa anh và Đoan Mộc Mộc sẽ lâm vào cục diện bế tắc.
Giờ phút này Đoan Mộc Mộc cũng nghe không lọt cái gì, chỉ cảm thấy trong đầu giống như là bay vào một vạn con ong mật, ông ông náo loạn đầu, cô sắp muốn nổ tung.
“Em không muốn nghe, chẳng quan hệ tới em.” Đoan Mộc Mộc bịt lỗ tai lại, muốn đem âm thanh của Lãnh An Thần ngăn cản bên ngoài, nhưng anh cũng gấp.
Đường đi bị Lãnh An Thần ngăn cản, anh túm lấy tay bịt lấy lỗ tai của Đoan Mộc Mộc, “Bà xã, đứa nhỏ này cũng không phải của anh, rất lâu anh đều không có quan hệ đó với cô ta, hơn nữa dù là có, anh cũng sẽ làm các biện pháp…”
Nói xong, ngay cả Lãnh An Thần cũng cảm thấy nói không được, đây coi như giải thích? Anh nói như vậy không bằng thừa nhận có quan hệ kia cùng Lam Y Nhiên?
“Nói tiếp đi.” Đoan Mộc Mộc nhìn anh, con ngươi đen nhánh lộ ra ý cười châm chọc.
Lãnh An Thần nhắm hai mắt lại, tay nâng lên lại rơi xuống, một bộ dáng vẻ rối bời, cuối cùng rơi vào đầu vai Đoan Mộc Mộc, “Bà xã, em phải tin tưởng anh.”
Giờ phút này, anh có thể nói chỉ có mấy chữ này.
Tin tưởng! Cô thật rất muốn tin tưởng anh, vô điều kiện tin anh một lần, nhưng anh lại luôn đâm một nhát dao vào lúc cô lựa chọn tin tưởng anh.
Cô không có sức chịu đựng lớn như vậy, cô cũng không chịu nổi anh lần lượt gây tổn thương cùng rung động cho mình.
Nhìn ánh mắt Đoan Mộc Mộc đem anh cách ngàn dặm, Lãnh An Thần sợ, đưa tay ôm cô thật chặt vào trong ngực, nhưng lại như ôm một tảng đá lớn cứng ngắc, “Bà xã, anh sẽ chứng minh cho em thấy đứa nhỏ này có phải là của anh hay không? Dù là của anh, anh cũng sẽ không cần.”
Hóa ra anh cũng không có nắm chắc?
Đoan Mộc Mộc cũng không có giãy giụa, có lẽ đã không còn sức, thân thể lạnh càng lúc càng nặng, giống như là một thi thể không còn sự sống, “Vậy anh hãy chứng minh hết rồi tới tìm em.” Quan hệ thật vất vả hòa hoãn lại lập tức hạ xuống điểm đóng băng, Lãnh An Thần biết nếu chuyện lần này không làm rõ ràng, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không có thời gian xoay chuyển, sau lúc hốt hoảng ngắn ngủi cuối cùng anh trở nên trấn định, anh để Đỗ Vấn đi thăm dò chuyện Lam Y Nhiên mang thai, chắc hẳn rất nhanh sẽ có kết quả.
Một buổi sáng tách ra, Lãnh An Thần cũng không yên lòng, điện thoại đánh tới bệnh viện, bên kia nói Đoan Mộc Mộc đã xuất viện.
Cô lại muốn trở về cái nhà rách nát đó sao? Lại muốn một mình ngã bệnh sao? Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lãnh An Thần như có vô số cái tay nhỏ bé bẻ cong.
Nhanh chóng rút ra một điếu thuốc, châm mấy cái mới được, anh mãnh liệt hút vài hơi, mới cảm giác khó chịu bị đè nén thoải mái hơn một chút.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng gõ cửa có tiết tấu, anh cũng không muốn để ý tới, nhưng có thể là Đỗ Vấn, nửa ngày, anh mới cho một chữ, “Vào!”
Đỗ Vấn đẩy cửa phòng ra, sặc mùi thuốc lá làm anh nhăn đầu lông mày, “Tổng tài, ngài hút thuốc lá chút.”
Nghe được giọng Đỗ Vấn, Lãnh An Thần quay đầu lại, một đôi tròng mắt đen thẳng tắp nhìn vào túi văn kiện trong tay của anh, “Kết quả ra sao?”
Có lẽ là hút quá nhiều thuốc, giọng nói của anh hơi khàn khàn, nhưng cũng không mất lực.
Đỗ Vấn gật đầu một cái, đi tới đẩy cửa sổ ra,