
ng lòng anh em là đẹp nhất, chớ nghĩ lung tung, ngủ đi!”
“An Thần, cám ơn anh!” Tần Quỳnh chậm rãi nhắm mắt lại.
Ước chừng qua hơn mười phút, anh rời đi, hộ lý phụ trách chăm sóc Tần Quỳnh đi vào, “Tần tiểu thư, ngài ấy đi rồi!”
Tần Quỳnh mở mắt ra, để hộ lý dìu cô ta ngồi dậy, sau đó từ dưới gối móc ra một lá thư đưa tới, “Ngậm kín miệng, chỗ tốt không thiếu phần của cô.”
“Dạ, dạ!” Hộ lý nắm lá thư thật dầy, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.
Lãnh An Thần từ bệnh viện ra ngoài, liền bấm điện thoại của Đỗ Vấn, “Tôi muốn gặp chủ trì của Tần Quỳnh!”
Đỗ Vấn bên kia sững sờ, tức thì gật đầu, “Biết!”
Bóng đêm bao trùm, Lãnh An Thần nhận được điện thoại của Đỗ Vấn, anh lái xe thẳng hướng.
Ánh đèn bên trong phòng không sáng rõ lắm, một người đàn ông sợ hãi quan sát, Lãnh An Thần xoải bước đi vào, người đàn ông nhất thời ngây người, “Là cậu?”
“Là tôi!” Lãnh An Thần ngồi vào trên sofa, hai chân bắt chéo tự nhiên.
“Cậu bắt tôi tới là có ý gì, như vậy là phạm pháp, có biết hay không?” Bác sĩ họ Kiều một bộ lẽ thẳng khí hùng.
“Phạm pháp thì thế nào? Không phải bác sĩ Kiều không biết thủ đoạn của Lãnh mỗ này chứ?” Lãnh An Thần cười nhạt, chỉ thấy bác sĩ họ Kiều thay đổi sắc mặt.
“Bác sĩ Kiều không cần sợ hãi, tôi sẽ không dễ dàng muốn mạng người, huống chi còn là người có khả năng cứu mạng người khác!” Lãnh An Thần mặc quần áo đen, ngồi lù lù bất động ở chỗ đó, làm cho người ta có loại cảm giác ác ma.
Trán bác sĩ Họ Kiều đã rịn ra mồ hôi, “Này, vậy cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Bệnh của Tần Quỳnh đến cùng thế nào?” Lãnh An Thần cũng không có ý định vòng vo với người đàn ông này.
Bác sĩ Kiều sững sờ, “Ung thư máu!”
“Ha ha” Lãnh An Thần cười nhẹ, ở không gian chỉ có hai người, tiếng cười kia không ngừng vọng về, làm cho người ta cảm giác rợn cả tóc gáy, “Ông cho tôi là thằng ngu à?”
“Lãnh tiên sinh, Tần tiểu thư thực sự bị ung thư máu, tôi tuyệt đối không nói láo!” Hai chân bác sĩ Kiều khép chặt lại, vẫn không che giấu được run rẩy.
“Vèo vèo––”
Chi phiếu trống không lắc trước mặt bác sĩ Kiều, “Số tiền tùy ông điền, tôi chỉ muốn ông nói thật!”
Bác sĩ Kiều liếc nhìn chi phiếu, mặt nháy mắt trắng giống như chi phiếu, “Lãnh tiên sinh, tôi…tôi thật không hiểu ý của cậu là…”
Lãnh An Thần trầm mặc, vẫn nhìn chằm chằm vào ông ta, cuối cùng nói, “Vậy để bác sĩ Kiều xem đoạn phim ngắn, tin tưởng cái này khiến ông động lòng hơn so với chi phiếu.”
Lãnh An Thần tiện tay nhấn xuống hộp điều khiển ti vi bên tay, trên màn ảnh nhất thời xuất hiện hai bóng dáng, một lớn một nhỏ, hình như là ở vườn trẻ gần đây.
“Lãnh An Thần…” Bác sĩ Kiều quả nhiên nổi nóng, đó là vợ và con gái ông ta.
“Nếu như ông chịu phối hợp, tôi sẽ không làm thương tổn họ” Lãnh An Thần lại nhấn hộp điều khiển ti vi, cắt đứt hình ảnh, sau đó ánh mắt dù bận vẫn ung dung nhìn người đàn ông trước mặt đã hoàn toàn không có bình tĩnh như lúc trước, “Bây giờ có thể nói rồi chứ, bác sĩ Kiều?”
Đầu bác sĩ họ Kiều rủ xuống thấp, cuối cùng chậm rãi mở miệng, “Tôi nói, tôi nói… Nhưng mà tôi cầu xin cậu nhất định đừng thương tổn người nhà của tôi…”
Lãnh An Thần không nói, lại nghe bác sĩ Kiều, “Thật ra thì Tần tiểu thư không có bệnh, cô ấy cố ý làm giả!”
“Cô ta cho rất nhiều tiền?” Lãnh An Thần nhẹ hỏi, căn cứ theo kết quả Đỗ Vấn điều tra, người đàn ông này cũng không thiếu tiền.
Bác sĩ Kiều đầu tiên là lắc đầu, tiếp liền gật đầu, “Cho tôi một chút tiền, nhưng tôi cũng không phải vì vậy…”
“Đó là bởi vì cái gì?”
“Tôi có một lần xảy ra sự cố điều trị, cũng không biết cô ấy làm sao có được tin tức, cô ấy uy hiếp tôi, nếu như mà tôi không làm việc này thay cô ấy thì sẽ bị tố giác, vậy cả đời tôi coi như xong…”
Bác sĩ Kiều run rẩy nói xong, sau đó nhìn về phía Lãnh An Thần, “Lãnh tiên sinh, tôi cũng là bị ép buộc, chỉ xin cậu bất luận thế nào cũng đừng tổn hại người nhà tôi!”
“Cái này là dĩ nhiên” Lãnh An Thần đứng dậy, chậm rãi đi tới hướng bác sĩ Kiều, bóng dáng cao lớn lập tức ngăn trở ánh đèn trên đỉnh đầu, làm cho người ta hốt hoảng vì bị vùi lấp, “Chỉ là, tôi còn có một việc muốn mời bác sĩ Kiều giúp một tay…”
***
Lãnh An Thần đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh đèn màu cam khiến tất cả bên trong nhà che kín tầng nhung, làm cho lòng người phiền loạn lập tức yên tĩnh lại.
Mặc dù động tác của anh rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức cô gái nằm ở trên giường, xoay người, cô dụi mắt nhìn anh, “Anh trở lại?”
“Ừm!” Anh đáp một tiếng, liền cởi quần áo đi tới phòng tắm.
“Em xả nước cho anh!” Đoan Mộc Mộc nói qua sẽ phải xuống giường, có điều chân chưa xuống đã bị anh lạnh lùng cự tuyệt.
“Không cần!”
Đoan Mộc Mộc nhìn anh cởi áo sơ mi xuống, trên người còn mang theo giá đỡ cố định, anh rõ ràng không dễ dàng tự mình tắm rửa.
Cắn cắn môi, còn đi theo anh vào phòng tắm, giờ phút này toàn thân anh đã trần trụi, Đoan Mộc Mộc thẹn thùng lập tức rủ mí mắt xuống.
Nghe được tiếng bước chân của cô, Lãnh An Thần quay đầu lại, “Em vào làm gì?”
Nghĩ đến tâm ý của mình, Đoan Mộc Mộc cố gắng hít sâu ngẩng đầu, “Giúp anh tắm!”
“Anh đã nói không cần…” Tiếng nói của anh còn chưa rơi, Đoan