
ống vậy nàng sẽ nhất định nắm bắt, nàng dùng sức xoay thân mình muốn dùng tay giữ chặt nhánh cây, sau đó leo lên, đột nhiên “Dát chi” một tiếng, cư nhiên bắt đầu vang lên tiếng gãy của nhánh cây , chỉ cần nàng dùng chút lực nhánh cây tất rơi ra không thể nghi ngờ.
Đột nhiên nàng nở nụ cười nhẹ, cho dù có năng lực thoát được thì thế nào? Vân Hạc đã đã chết, độc trên người nàng giải như thế nào? Thôi tùy ý sống chết do số vậy.
“Dát chi” nhánh cây lại bắt đầu gãy, ngay khi tiếng gãy vang lên , thân thể nàng thoát ly khỏi nhánh cây rơi xuống, rơi xuống.
Bất ngờ một thân ảnh cấp tốc tiếp được nàng rồi rất nhanh trượt qua, ôm nàng vững vàng dừng ở trên mặt đất, nàng liền thấy cứu chính mình là một người có bộ dáng của một sư thái.
“Sư phụ”. Hai nữ tử mang kiếm đi tới bên cạnh.
Vân Phi Tuyết lúc này mới phản ứng lại , vội vàng chắp tay: “Cám ơn ân cứu mạng của sư thái”.
“Không cần, ta chỉ thuận tay làm chút việc nhỏ thôi”. Mắt lạnh của sư thái nhìn nàng một cái, bất ngờ nắm giữ cổ tay nàng từ phía sau, cẩn thận bắt mạch một cái liền khiếp sợ: “Tương Tư Lệ”.
“Tương Tư Lệ”. Vân Phi Tuyết cũng giật mình y vậy , nhìn sư thái này khẳng định không đơn giản, cư nhiên liếc mắt một cái có thể nhìn ra loại độc trong thân thể nàng.
“ Đây có lẽ là ý trời muốn ta cứu ngươi nhân tiện giải trừ độc trong thân thể ngươi, rồi sau đó ta sẽ để ngươi rời đi”. Sư thái nói xong liền phân phó một nữ tử bên cạnh: “Vân nhi ôm nàng trở về cốc”.
“Dạ, sư phụ”. Nữ tử nói xong liền ôm lấy nàng chạy như bay theo sư phụ.
Vân Phi Tuyết cứ như vậy bị nàng ôm, thậm chí các nàng đều không có hỏi một chút nàng đồng ý hay không đồng ý, bất quá may mắn là các nàng giải độc cho chính mình, nàng đương nhiên cũng nguyện ý đi.
Nàng bị các nàng dẫn đến một cái cốc ẩn giấu sâu bên trong giống nơi người ở ẩn rồi bị ném vào trong phòng.
Vô Tình sư thái trở lại phòng chính mình , mở ra chốt trên vách tường, chậm rãi dời một khe hở bên trong, một hộp gấm nho nhỏ xuất hiện, dùng tay mở ra liền thấy một viên thuốc màu trắng bên trong .
Than nhẹ một chút: “Có lẽ đây là duyên trời định nàng không thể chết”.
“Sư phụ”. Một nữ tử đột nhiên đi vào, sắc mặt có chút ngưng trọng kêu.
“Vân nhi làm sao vậy?” Vô Tình sư thái nhìn nàng hỏi.
“Sư phụ , người có biết nữ tử người cứu hôm nay là ai chăng?” Vân nhi mở miệng nói.
“Ai?” Ánh mắt Vô Tình sư thái trong khoảnh khắc bắn ra tia sáng nhỏ.
“ Hồi sư phụ nàng chính là Vương phi Vân Phi Tuyết của Quỷ vương Tiêu Nam Hiên, hiện tại Quỷ vương nơi nơi treo giải thưởng tìm nàng, chúng ta muốn đem nàng cứu về đây hay không?” Vân nhi mở miệng hỏi, nói như vậy còn có thể được đến rất nhiều chỗ tốt, dù sao Quỷ vương treo giải thưởng rất cao.
“Nàng cư nhiên là Vương phi của Tiêu Nam Hiên – đệ tử Thiên Sơn?” Vô Tình sư thái hơi hơi sửng sốt trong mắt hiện lên một tia sáng ngoan độc, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên âm trầm.
“Sư phụ!.” Vân Nhi nhìn sư phụ sắc mặt đột nhiên biến khó coi nhỏ giọng gọi, nghĩ câu nói kia của chính mình trong lúc vô ý đã làm cho sư phụ tức giận.
“Ta đã biết ! ngươi đi xuống đi”.Vô Tình sư thái nhìn nàng phân phó, trong lòng đã muốn có chủ ý, khóe môi lộ ra một tia cười lạnh, thiên ý thật đúng là thiên ý, xem ra nàng phải thuận theo thiên ý rồi.
“Dạ.” Vân Nhi cung kính lui ra ngoài, không biết trong lòng sư phụ đang tính toán gì?
Vô Tình sư thái trong tay nắm chặt viên thuốc màu trắng kia, trên mặt hiện lên một nét cười âm hiểm , lúc này đây nàng chính là thành công.
Vân Phi Tuyết đang đánh giá chung quanh, căn phòng khinh tĩnh mà u nhã, nơi này là địa phương nào? Cửa ‘chi nha’ một tiếng bị đẩy ra, nhìn lại liền thấy sư thái xuất hiện ở cửa vội vàng tôn kính gọi: “Sư thái.”
“Đây là giải dược của tương tư lệ, còn có một ngày nữa độc sẽ phát tác đến lúc đó ăn nó, độc của ngươi đã có thể giải rồi.” Vô Tình sư thái cầm viên thuốc trong tay đưa tới trong tay nàng.
Vân Phi Tuyết nhìn giải dược tương tư lệ trong tay nàng, quả thực không thể tin được sư thái cư nhiên đem giải dược trân quý khó có được, như vậy nhẹ nhàng mà đưa cho nàng, khiến nàng sinh ra loại tình cảm cảm kích , học một chút phương thức của người cổ đại quỳ xuống đến nói: “Cám ơn ân cứu mạng của sư thái , vãn bối không biết lấy gì báo đáp , chỉ cần sư thái cần đến dù ta tan xương nát thịt cũng sẽ báo đáp ổn thỏa.”
Vô Tình sư thái trong mắt hiện lên một tia tinh quang thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng nói: “Ngươi thật sự nguyện ý báo đáp ta?”
“ Dạ.” Vân Phi Tuyết sửng sốt nghe ý tứ trong lời nói của nàng ta , dường như là muốn chính mình báo đáp, bất quá ân cứu mạng đúng là nên báo đáp cho nên trả lời không chút do dự.
“Tốt lắm, ta không cần ngươi tan xương nát thịt ta chỉ muốn ngươi trở thành đệ tử của ta.” Vô Tình sư thái nhìn nàng nói.
Vân Phi Tuyết lại sửng sốt, nàng ta muốn dạy ch võ công cho chính mình sao? Bất quá này dường như cũng là chủ ý không tệ, có võ công nàng tối thiểu có thể tự bảo vệ mình mà không cần bị người ta khống chế ở khắp nơi, chỉ là không biết nàng là loại người nào? Bất quá chính mình cùng sư thái