
tuyết mắng nói, nguyên lai hắn đã chuẩn bị, ngăn chặn nàng trốn thoát. “Tiểu Đào, lại đây.” Vân Phi Tuyết đột nhiên gọi nàng, sau đó ở bên tai nàng nhẹ giọng nói một ít.
Nghe xong, Tiểu Đào biến sắc, giống như không thể tin, nhìn chằm chằm
nàng nói: “Tiểu thư, ngươi muốn làm như vậy sao? Nhưng là, còn lão gia
cùng phu nhân, còn có gia nhân ở Vân phủ ngươi cũng không quản sao.”
Vân Phi Tuyết sửng sốt, nàng không nghĩ nhiều như vậy, huống chi bọn họ
cùng nàng con có quan hệ, không thể vì nàng mà làm liên lụy đến người
khác, nàng liền ở tại chỗ chịu tra tấn, suy nghĩ một chút, giải thích :
“Tiểu Đào, sẽ không liên lụy đến Vân gia, ngươi phải biết nếu chúng ta
có thể đào tẩu, cũng là do vương phủ không tìm thấy người, cho nên hắn
sẽ không có lý do để đổ lỗi cho cha mẹ ta đâu, không phải sao?.”
“Tiểu thư, ngươi thực thông minh, như vậy thật có lý. ” Tiểu Đào vẻ mặt
sùng bái nói đến, sau khi mất trí nhớ tiểu thư hoàn toàn thay đổi, nàng
không biết rồi.
“Tốt lắm, Tiểu Đào, vậy cứ theo việc ta nói mà làm.”
“Hảo, tiểu thư, ta đây đi, đừng quên chờ ta, Tiểu Đào nhất định phải đi theo tiểu thư.” Tiểu Đào lo lắng nói đến.
“Ân, ta sẽ không bỏ lại ngươi, mau đi đi.” Vân Phi Tuyết không kiên nhẫn thúc giục , mặt trời đã xuống núi rồi, nếu còn chậm trễ, trời sẽ sáng,
vậy càng đi không được rồi.
Tiểu Đào đi ra ngoài, rất nhanh, đi ra khỏi sân cách đó không xa đã,
thét lên một tiếng thét chói tai: “Người tới, có thích khách. ”
Có thích khách, thị vệ ở vương phủ lập tức cảnh giác đứng lên, cùng nhau hướng tới thanh âm chạy tới,“Thích khách ở nơi nào?”
“Kia.” Tiểu Đào vẻ mặt hoảng sợ, lấy tay chỉ lung tung về một hướng.
“Cái gì? Đi theo ta, bảo hộ Vương gia.” Thị vệ thủ lĩnh chấn động, cái
kia phương hướng không phải thư phòng của Vương gia sao? Vương gia đang ở bên trong.
Vân Phi Tuyết vụng trộm nhìn ra ngoài cửa, phát hiện Tiểu Đào đã thu hút được đám thị vệ, vội vàng lặng yên nhân lúc bóng đêm chạy thoát đi ra
ngoài, tránh ở mặt sau của một gốc cây đại thụ.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Thị vệ vừa ly khai, Tiểu Đào liền chạy nhanh tới nhỏ giọng kêu.
Vân Phi Tuyết một phen kéo nàng qua, làm cho nàng cũng tránh ở mặt sau cây đại thụ, che miệng nàng nói đến: “Đừng kêu.”
“Tiểu thư, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Vương phủ lớn như vậy,
hiện tại trời lại tối, chúng ta căn bản không biết đường đi ra ngoài như thế nào?” Tiểu Đào lo lắng nói đến.
Vân Phi Tuyết rất nhanh phân tích , đại khái không đến một phút đồng hồ, thị vệ sẽ biết bị lừa, lập tức vây lại đây điều tra các nàng, hiện tại
ra phủ hình như là không có khả năng rồi, xem ra chỉ có trốn ở bên trong vương phủ, chờ đến ngày mai có cơ hội chạy đi, nơi nguy hiểm nhất cũng
là nơi an toàn nhất.
“Một đám phế vật, nếu nàng chạy thoát, bổn vương dưỡng các ngươi để làm
gì, cẩn thận tìm kiếm lại cho bổn vương, nhất định phải tìm được nàng.”
Tiêu Nam Hiên nhìn trong phòng không có một bóng người, giận dữ quát.
“Vâng, Vương gia, ty chức lập tức tìm.” Một cái thủ lĩnh thị vệ vội vàng trở lại.
Thị vệ chung quanh lập tức đi đến tìm kiếm.
“Tiểu Đào, đi.” Vân Phi Tuyết không kịp nghĩ nhiều, chỉ có lôi kéo Tiểu
Đào, cuống quít trốn vào bên trong một cái phòng lý cách các nàng gần
nhất.
Tiêu Nam Hiên nhìn trong phòng, hỉ phục đỏ thẫm được vứt
lộn xộn, mâu quang sắc bén làm cho người ta sợ hãi, nữ nhân chết tiệt cư nhiên dám chạy trốn khỏi hắn, khóe môi lộ vẻ một tia cười lạnh, hắn sẽ
không để nàng có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
“Vương gia, thuộc hạ đã điều tra xong.” Một cái hắc y nhân lặng yên vô
tức dừng ở phía trước hắn, quì một gối đến, cung kính hồi bẩm đến.
“Nói.” Tiêu Nam Hiên bạc thần lạnh lùng phun ra một chữ, màu bạc của mặt nạ phản với ánh nến, tản ra bạch quang.
“Vương phi thật là tam tiểu thư của Vân gia Vân Phi tuyết, cũng không có tìm người thay thế, hiện tại Vân gia đều một mảnh bi thống kêu khóc bên trong, thuộc hạ để đảm bảo chắc chắn, cố ý lấy đến đây bức họa của
Vân gia tiểu thư để Vương gia phân biệt.” Hắc y thị vệ nói xong, xuất ra một bức họa hai tay đưa cho hắn.
Tiêu Nam Hiên tiếp nhận bức họa, theo sau triển khai, chỉ thấy trên bức
họa là một nữ tử mặc áo lam, đứng dưới gốc cây đào, thổi sáo, làn váy
cùng sợi tóc theo gió bay lên, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, mắt đẹp lưu
động, hảo một bức mỹ nhân đồ, không hề nghi ngờ nữ tử trong bức họa
chính là người đêm qua cùng hắn động phòng– Vân Phi Tuyết.
Khẽ cau mày, nếu nàng thật sự là Vân gia tiểu thư, như thế nào lại liều
lĩnh đào tẩu, chẳng lẽ nàng không nghĩ đến sự sống chết của Vân gia?
Không sợ hắn giận dữ đem cả nhà Vân gia sao trảm sao? Còn có nàng kia
một thân quái dị võ công? Chẳng lẽ trước kia hắn đối Vân Phi Tuyết điều
tra có lầm, không thể thế được, hắn lập tức phủ quyết rồi.
Khóe môi gợi lên một chút nghiền ngẫm cười lạnh, chẳng lẽ này lại là Vân Hạc cái kia lão già muốn lập mưu kế, tốt lắm, hắn liền bồi bọn họ ngoạn ngoạn, hắn sớm không còn là một hoàng tử như lúc trước rồi.
Vân Phi Tuyết, nàng nghĩ chỉ bằng công phu mèo quào kia của nàn