
t nha hoàn đi vào đáp lời.
“Hoàng tẩu, ngày mai ta còn đến cùng ngươi uống thuốc.” Triệt nhi hướng
về phía nàng nói, dù sao cũng có người bồi tiếp hắn cùng uống.
Vân Phi Tuyết hung hăng liếc mắt trừng hắn một cái, xú tiểu tử này, dù
ân cứu mạng đã không báo rồi, lại còn muốn tìm nàng phiền toái, hối hận nha, nàng cứu hắn làm chi.
“Sắc trời không còn sớm rồi, ngủ đi.” Tiêu Nam Hiên lại đột nhiên nằm cạnh thân thể nàng.
“Ngươi muốn ngủ ở trong này? Ta nói rồi, sẽ cùng ngươi hợp tác, vì vậy
người không cần ở trong này đóng kích.” Vân Phi Tuyết nói.
“Chính là vì thế, bổn vương mới muốn cùng ngươi diễn thiên y vô phùng,
bằng không ngươi cho là ngươi có thể lừa được bọn họ sao? Đừng quên, bọn họ cũng thực rất khôn khéo.” Tiêu Nam Hiên nhìn nàng nói, nàng nghĩ hắn thích cùng nàng diễn trò sao? Huống chi, hắn cũng không phải tín nhiệm
nàng hoàn toàn.
“Nếu thế thì tuỳ ngươi đi.” Vân Phi Tuyết biết hắn cũng cũng không có
tin tưởng nàng hoàn toàn, diễn trò cũng để thuận tiện theo dõi nàng, bất quá, nàng là rất thản nhiên, cho nên không cần bận tâm hắn làm thế nào
và nghĩ thế nào
“Vân Phi Tuyết, bổn vương thật sự nghĩ không ra, ngươi giốn như người
cái gì cũng không sợ, cư nhiên sẽ giốn như Triệt nhi, sợ uống thuốc.”
Tiêu Nam Hiên nhìn nàng, chỉ có thời điểm đó, nàng mới thật sự giống một thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé.
“Điều này thì có cái gì không rõ? Từng người có nhược điểm riêng, cũng
không có người thập toàn thập mỹ, tựa như ngươi, có lẽ ngươi cái gì cũng không sợ, bao gồm cả chết, nhưng Triệt nhi cũng là nhược điểm của
ngươi.” Vân Phi Tuyết một lời đánh trúng nhược điểm trí mạng của hắn.
Mâu quang của Tiêu Nam Hiên bắn ra quang mang nguy hiểm, lúc lâu mới
nói:“Vân Phi Tuyết, bổn vương cũng rất thưởng thức ngươi, bổn vương thậm chí đang suy nghĩ sau khi dẹp xong Vân Hạc, cho ngươi làm Vương phi
danh chính ngôn thuận của bổn vương.” Nếu nàng là thật tình giúp hắn, nữ tử như vậy, hắn thật không nỡ buông tha.
“Ta hiện tại không phải danh chính ngôn thuận sao?” Vân Phi Tuyết nhìn
hắn cười nói, cũng không chờ hắn trả lời, còn nói thêm:“Không cần đâu,
ta không thèm để ý vinh hoa phú quý, ta chỉ muốn có tự do.”
Tự do? Mâu quang của Tiêu Nam Hiên bắt đầu trở nên chế
giễu, đó là thứ gì đó rất xa xỉ, hắn cho tới bây giờ cũng không biết tự
do là gì? Bởi vì hắn hoàn toàn không có tự do.
“Ngủ đi, ta mệt rồi.” Vân Phi Tuyết không muốn cùng hắn nói tiếp, sự
tình từ nay về sau, ai cũng nói không đúng thì sẽ như thế nào? Huống
chi, hắn căn bản sẽ không hiểu được thứ nàng muốn.
Tiêu Nam Hiên choàng tay qua thắt lưng của nàng, nàng tựa như một mê
cung, làm cho hắn muốn nén hoài nghi, lại càng nén không được muốn tìm
hiểu đến tột cùng nàng là nữ nhân thế nào?
Cảm nhận được độ ấm từ bàn tay hắn, thân mình của Vân Phi Tuyết có chút
cứng ngắc, để hai người không yêu nhau ngủ cùng một giường, với người
nào mà nói cũng chính là đang bị tra tấn.
Vần thái dương buổi sớm dâng lên, Vân Phi Tuyết he hé mở mắt, ngay lập tức khuôn mặt cao quý hiển hiện trước mặt.
“Ngươi làm gì vậy? Sáng sớm như vậy lại chạy đến phòng của ta.” Nhịn
không được lườm hắn một cái, không có việc gì hắn đến sớm như vậy để làm chi?
“Hoàng tẩu, người thiệt là lười, ta chờ người đã nửa ngày rồi.” Triệt nhi ngồi vào trên ghế nói.
“Ta lại không gọi ngươi chờ ta, làm ơn đi, mời đi ra ngoài, ta còn muốn
ngủ.” Vân Phi Tuyết nằm ở trên giường tịnh không cử động, tiểu tử này,
sáng sớm đã tìm tới nàng phiền toái.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi.” Tiểu Đào bưng chậu rửa mặt đi vào, thấy
Triệt nhi liền sửng sốt, vội vàng hành lễ :“Nô tỳ tham kiến Hoàng
Thượng.”
“Không cần, ngươi mau giúp hoàng tẩu của ta rửa mặt chải đầu đi.” Triệt
nhi phẩy phẩy tay, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ trở nên mười phần uy
nghiêm.
“Tiểu Đào, không cần, ta còn không nghĩ đến sẽ ngồi dậy.” Vân Phi Tuyết
nói, nàng chính là không nghĩ đến ngồi dậy tiếp hắn uống thuốc.
“Nhưng tiểu thư, vừa rồi quản gia phân phó nô tỳ, ngài ấy có việc cần
tìm tiểu thư, muốn tiểu thư thức dậy.” Tiểu Đào khó xử nói.
Long Phi, Vân Phi Tuyết sửng sốt, biết hắn nhất định có việc, vậy nên không thể không ngồi dậy.
Hắc hắc, Triệt nhi ở một bên cười đắc ý.
Vân Phi Tuyết liếc mắt trừng hắn một cái, vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Long Phi liền xuất hiện ở cửa, phía sau còn có một lão giả xa lạ đi
theo.
“Sư huynh.” Triệt nhi thân thiết bổ nhào vào trong lòng hắn làm nũng.
“Triệt nhi, sao ngươi lại ở trong này?” Long Phi sửng sốt, sáng sớm như vậy Triệt nhi lại ở trong này.
“Ta đến cùng hoàng tẩu uống thuốc.” Triệt nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên trả lời.
“Triệt nhi, nghịch ngợm quá.” Long Phi cưng chiều lấy tay xoa xoa đầu của hắn, biết hắn là cố ý.
“Long Phi, có chuyện gì sao?” Vân Phi Tuyết nhìn hắn hỏi.
“Triệt nhi, ngươi ra ngoài trước đi, sư huynh cùng hoàng tẩu có chuyện
cần bàn.” Long Phi gật gật đầu, sau đó nhìn Triệt nhi nói.
“Nga, vậy được rồi, lát nữa ta lại đến.” Triệt nhi thực ngoan chạy ra ngoài, Tiểu Đào cũng tự giác lui ra.
Vân Phi Tuyết nhìn hắn ngh