Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321894

Bình chọn: 8.00/10/189 lượt.

Vì là con gái nên tôi được lớn lên trong sự nuông chiều của bố từ

nhỏ, sống tự do tùy tiện, lại nhõng nhẽo ngang nghạnh, tóc buộc

đuôi ngựa, mặc áo phông quần đùi, tâm trạng thoải mái, nhón ngót đi

trên đường, cười đến nỗi không biết trời cao đất dày là gì, vui đến

nỗi quên cả trời đất.

Trong những năm tháng dậy thì của mình, tôi thấy trước mắt và hạnh

phúc nhiều như nhau. Đặc biệt là mỗi khi xem phim, tôi rất rễ bị

ảnh hường bởi những tình tiết đó, chỉ cần một chú mèo hay một chú

cún con chết đi là tôi đã khóc không thành tiếng. Nếu không gặp may

gặp phải cảnh nhân vật chính trong phim qua đời thì nhất định tôi

sẽ ủ ê rùi rĩ suốt mấy ngày. Alawn thường chế giễu tôi, nói tôi

toàn phung phí nước mắt của mình khi chứng kiến tình yêu của người

khác.

Tôi luôn muốn trở thành một cô gái mạnh mẽ, nhưng vì có Alawn ở bên

mọi nỗ lực của tôi đều tan thành mây khói. Chỉ xét riêng về chiều

cao, chiều cao của một mét tám mưới sáu của Alawn luôn biến tôi trở

thành cô gái nhỏ bé, yếu ớt vì tôi chỉ có một mét sáu mươi, mà hơn

nữa, cậu ấy thường thích đem chiều cao để nói chuyện. Một lần, cậu

ấy hỏi tôi một cách ác ý: “Phù thủy Gà Mên, cậu có biết tại sao tớ

mãi không thể hẹn hò với cậu được không?”. Tôi nói không biết, sau

đó cậu ấy nói với vẻ mặt rất nghiêm túc rằng cậu ấy sợ bị viên đốt

sông cổ khi hôn tôi.

Hồi đó, tôi thích ăn kẹo. Alawn rất thích làm ra vẻ người lớn, gọi

tôi là cô bé lớn lên bằng kẹo. Lúc nào cậu ấy cùng mang theo một

loại kẹo mền vị chanh mà tôi thích ăn bên mình để mỗi lần chọc tôi

giận lại nhét một viên kẹo mềm vị chanh vào miệng tôi, rồi đắc ý

ngắm nhìn khuôn mặt dần dần nguôi ngoai của tôi.

Hồi đó, cũng có lúc tôi chẳng vui vẻ gì nhưng cũng chỉ thoáng qua

mà thôi.

Hồi đó, bầu trời cao vời vợi, mây lững lờ trôi.

Hồi đó, hễ cậu ấy gọi tôi là Phù thủy Gà Mên, tôi liền hằn học gọi

cậu ấy là Đồ Điểu.

Tôi và Alawn quen biết nhau từ khi mới lọt lòng. Hai nhà chúng tôi

vồn là hàng xóm của nhau, nhà cậu ấy đối diện với cửa nhà tôi. Hai

bà mẹ thường ngày vẫn nửa đùa nửa thật nhận nhau là thông gia, ám

chỉ tôi và Alawn nhất định sẽ đơm hoa kết quả.

Alawn nhỏ hơn tôi hai tháng tuổi. Ngay từ nhỏ, mối quan hệ giữa tôi

và Alawn đã rất tốt đẹp. Từ nhỏ, cậu bé có đôi mắt ngây thơ vô tội

Alawn thường thích bám theo tôi, quấn quýt không rời quanh bà chị

thân thiết. Lên ba tuổi, cậu ấu đã biết lôi bình sữa đang ngậm

trong miệng mình ra hối lộ cô bạn đang khóc giãy lên là tôi. Tôi

cũng chẳng nhớ bắt đầu từ bao giờ mà cậu bé Alawn đã thay đổi, nhất

quyết không gọi tôi là chị nữa. Không những thế cậu ấy còn đặt thêm

cho tôi một cái biệt danh là Phù thủy Gà Mên.

Phù thủy Gà Mên là một nhân vật phản diện trong bộ phim hoạt hình “

Xì Trum1”<1 Tên gốc là The Sumrf một bộ phim hoạt hình của

Pháp.> mà chúng tôi xem hồi nhỏ nhưng lại được Alawn thích thú

lựa chọn rồi gắn biệt danh đó cho tôi. Đã thế lại còn không cho

phép ai gọi tôi bằng cái tên đó, nói rằng đó là độc quyền sáng chế

riêng của cậu ấy.

Nghĩ lại, tôi và Alawn chơi với nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, từ

bậc tiểu học đến bậc trung học đều chung một lớn có thể nói chúng

tôi như đôi bạn thanh mai trúc mã.

Nhưng tôi và cậu ấy là hai người bạn thân đúng nghĩa nhất, không ai

vượt qua hố sau ngăn cách mông lung giữa hai người.

Sau khi lên trung học, cậu bạn thấp hơn tôi một cái đầu – Alawn –

vẫn nắm chặt tay tôi cùng nhau đến trường, cùng nhau về nhà, bất

chấp mọi ánh nhìn hoài nghi đầy mờ ám của đám bạn học xung quanh.

Chúng tôi luôn tự cho rằng cây ngay không sợ chết đứng.

Lên lớp bảy, cơ thể tôi bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu dậy thì.

Lúc đó, mẹ tôi nói với tôi rằng, tôi là một thiếu nữ rồi.

Thiếu nữ - hai tiếng đó khiến tôi cảm thấy hổ thẹn, sốt ruột và lo

lắng, nhưng khi nhìn thấy cánh tay con trai tôi lại có một cảm giác

yếu đuối, muốn dựa dẫm vào họ một cách mơ hồ.

Có một lần, một miếng băng vệ sinh bị rơi ra ngoài khi Alawn giúp

tôi đeo cặp sách lên vai. Đám bạn học xung quanh sững người rồi lại

phá lên cười ngặt nghẽo khiến tôi xấu hổ đến mức chỉ biaát đưa hai

tay che mặt, ngồi sụp xuống đất. Alawn không hề nói câu nào, giúp

tôi nhặt miếng băng vệ sinh lên, cất vào cặp sách. Tôi giật phắt

chiếc cặp trong tay cậu ấy, quay người chạy mất.

Có một thời gian dài, tôi không hề nói chuyện với Alawn. Mối quan

hệ giữa hai chúng tôi rơi vào tình trạng lạnh nhạt một cách khó

hiểu trong suốt hai năm.

Sau khi lên cấp ba, Alawn suốt ngày hò hét quấn quýt với lũ con

trai đáng ghét trên sân bóng.Có lần, khi đi qua sân vận động sau

giờ tan học, một trái bóng cứ lăn qua lăn lại trước mặt tôi, đứng

từ phía xa, Alawn bảo tôi đá bóng lại nhưng tôi giả vờ như không

nghe thấy gì, cố ý đá bóng đi xa hơn theo hướng ngược lại. Alawn

không hề tỏ ra tức giận mà lại còn chạy đến bên tôi nói: “Phù thủy

Gà Mên, tan học cùng nhau về nhà nhé! Tớ mời cậu uống nước chanh!”

Nói xong cậy ấy xòe bàn tay đang nắm chặt tôi rồi nói tiếp: “Còn có

cả kẹo chanh nữa!”. Lúc đó, Alawn đang trong thời kỳ vỡ giọng nên

giọng cậu


Duck hunt