
hìn thẳng vào mắt Phi Long:
- “Ồ, thế ra là cậu muốn chung vui với Hán Khanh à? Khoai vẫn còn rất nhiều đấy.”
Gần như ngay lập tức, da mặt cậu ta trở nên xám ngoét như tro, thần sắc từ lo lắng chuyển thành kinh sợ, sau đó là thất thần, rồi lại trở thành lo lắng.
Chẹp, tôi phải bổ sung vào Từ điển một giống tắc kè mới có tên là “Phi Long” mới được.
Hán Khanh lúc này vẫn đang điên cuồng nhai nuốt mớ khoai luộc đã hơi nguội trước mặt, hai mắt trợn trừng nổi đầy gân máu giống như đang bị cắt gân, mồ hôi nhỏ từng giọt lóng lánh trên mặt…
Thiện tai, tôi làm thế này có hơi quá đáng không nhỉ? >_<
.oOo.
Tôi cười lạnh, cây sào tre trên tay liên tục đong đưa:
- “Thế nào, Hán Khanh, sẵn sàng rồi chứ?”
Hắn không nói không rằng, chỉ ngước cặp mắt nâu long lanh uất ức lên nhìn tôi, giống như đang nói: “Cô chủ, tôi vô tội.”
Tôi, haizz, tôi lại bị mỹ sắc mê hoặc. =_=
Mô phật, phải tập trung vào vấn đề chính mới được. Tôi phải trả thù phải trả thù, không khoan nhượng, không khoan nhượng là không khoan nhượng.
- “Bắt đầu đi, đồng chí Cột Nhà Cháy.” Vỗ tay đánh bốp, tôi cao giọng hạ lệnh.
Từ phía bên kia sân, Cột Nhà Cháy nét mặt hớn hở, khệ nệ ôm ra một đài Radio cổ lổ sĩ loại to, nhiều chỗ đã bạc màu. Nghe nói cái đài này nhà cậu ta dùng đã được nhiều năm, tuy âm thanh có hơi bị rè nhưng chỉ cần có máu ăn chơi thì không thành vấn đề.
- “Ớ, cái đó để làm gì?” Hán Khanh tròn xoe mắt.
Vứt cây sào sang một bên, tôi hùng hùng hổ hổ sắn tay áo, không buồn nhìn hắn lấy một cái, phấn khởi gào lên:
- “Tiệc tùng nào anh em!”
Cột Nhà Cháy hí hửng gào thét phụ hoạ, phấn kích đưa tay vặn đài một cách dứt khoát:
“Tèn tèn tén ten! Sau đây là chương trình Bé khoẻ bé đô!” Chiếc đài cũ kĩ khặc khừ một lúc rồi ré lên một âm thanh hào hùng, sắc mặt của Hán Khanh cũng theo đó mà trở nên đen sì như bầu trời trước cơn dông.
“Một con vịt xoè ra hai cái cánh,
Nó kêu rằng: Cáp cáp cạp cạp cạp cạp…”
- “Múa đi.” Tôi cúi xuống nhặt cây sào dài sặc mùi đe doạ kia lên, sau đó toe toét nhìn Hán Khanh “nhắc nhở”.
Cảnh tượng sau đó không bút mực nào có thể tả xiết.
Trước ánh mắt kinh khủng của tôi, Hán Khanh nhăn nhó ôm cái bụng đầy khoai nhún nhảy lòng vòng trong sân, lâu lâu phải miễn cưỡng nhún một cái.
Tối kỵ nhất khi bị ứ hơi trong bụng là vận động mạnh. Thế nên, khụ khụ e hèm…
Mỗi lần hắn cong người, một tiếng “bịp” nhỏ nhẹ khả ái lại vang lên. Tóm tắt sơ bộ những âm thanh sống động xuất hiện lúc đó đại loại là như thế này:
Đài radio: “Gặp hồ nước vịt bì bà bì bõm…”
Hán Khanh: “Bủm.”
Đài radio: “Lúc lên bờ vẫy cái cánh cho khô, la la la…”
Hán Khanh: “Bịp bịp bịp.”
Đài radio: “Tra la la la…”
Hán Khanh: “Bủm bùm bùm.”
Kết quả, tôi đã cười đến mức nghẹn thở, nước mắt ràn rụa, cười đến xoắn ruột, tức cả bụng. Nhưng vẫn không thể dừng tràng cười, nếu ngừng cười có cảm giác cả bầu trời sẽ nổ tung!
Chống mắt lên mà nhìn đi, hậu quả của việc gây sự với tôi chính là thế này đây!
“Bủm.”
Uầy, hình như bụng tôi vẫn chưa thực sự ổn định. >_<
.oOo.
Cô nàng Bóng đêm đã trải mái tóc đen dài huyền bí của mình lên vạn vật, điểm xuyết những vì sao nhấp nháy như những chiếc cặp tóc đủ sắc màu.
Gió đêm lạnh se sắt, dường như còn mang theo chút ẩm ướt.
Tôi ngồi chơi Cờ tỷ phú với Cột Nhà Cháy và Phi Long, chốc chốc không kìm được, lại ngoái đầu nhìn ra cửa ngó nghiêng.
Phi Long uể oải thảy xí ngầu, kiên nhẫn nhắc lại:
- “Hán Khanh nói là đánh rơi đồ, đi tìm một chút rồi về ngay.”
Tôi biết rồi, nhưng thực sự vẫn là rất lo. >_<
Tính tôi vốn không giận ai được lâu, nếu đã trả thù đối phương thật mĩ mãn thì sự tức giận cũng theo đó mà biến mất hết. Lúc chiều tôi quả thật có hơi, uầy, ác độc và vô văn hoá một chút, nhưng dù gì cũng là ăn miếng trả miếng mà, hắn dám làm thì dám chịu chứ!
Thế mà, Hán Khanh gần như cả buổi tối nay đã bốc hơi không chút tăm tích.
Từ trước tới giờ, tôi chưa từng biết đến một cảm giác như thế. Lo lắng đến cồn cào ruột gan, bụng nóng như bị ai đó đem đi hơ lửa, lại có cả chút sợ hãi vẩn vơ.
Không được rồi, chẳng lẽ là tôi thật sự quá đáng đến thế, Hán Khanh giận thật rồi sao? Cái tên ngốc này, lúc nào cũng làm người ta lo lắng, lo lắng đến phát đau.
Cột Nhà Cháy thấy tôi ngẩn ngơ như thế thì khoái chí nở nụ cười nửa miệng, để lộ hàm răng trắng đều:
- “Lo lắng cho bạn bè là tốt, nhưng nên tập trung một chút đi.”
Tôi ậm ừ vài tiếng, rồi lại lia mắt sang phía cửa trạm y tế. Vì vết thương trên lưng Hán Khanh vẫn chưa khép miệng hẳn nên hắn vẫn phải ở lại đây, từ đó cũng kéo theo một phái đoàn lỉnh kỉnh là tôi, Phi Long và Cột Nhà Cháy.
Haizz, mau về đi, mau về đi.
.oOo.
Một lúc sau, trời đột nhiên đổ cơn mưa, giống như đang muốn trêu chọc lòng người.
Ban đầu chỉ là vài giọt nước nhỏ tí tách, chỉ trong giây lát đã trở thành một cơn mưa to, rơi rầm rầm trên mái tôn giống như một bầy voi hung hãn nện chân lên mặt đất.
Gió lạnh buốt, những ngọn dừa chới với trong cơn mưa bất ngờ, mang theo nét gì đó lạc lõng.
Ai da, cái gã Hán Khanh này đang mò mẫm cái gì ở ngoài đó? Mưa to như thế này, cảm lạnh như chơi