Cô Gái Tháng Sáu

Cô Gái Tháng Sáu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323052

Bình chọn: 7.5.00/10/305 lượt.

Hình như đã không còn kịp nữa.

Tuy nhiên, một điều đáng mừng là, mấy năm sau, đám con gái trong phòng cô đều lần lượt kiếm được người yêu, chứng minh cho lời đồn đại con gái hoc tự nhiên không có ai thèm ngó là hoàn toàn lãng nhách.

Nhưng cô vẫn chưa có người yêu, cô không hiểu sao đám bạn trong phòng đều thích Vương Thế Vĩ như vậy mà lại có thể tìm được bạn trai, lẽ nào bình thường họ luôn miệng nhắc đến anh đều chỉ là nhắc cho cô nghe ư?

Ngoài Vương Thế Vĩ, cô chẳng có thiện cảm với anh chàng nào cả. Cô dồn mọi sự chú ý vào Vương Thế Vĩ và cô bạn gái của anh.

Đúng là ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng dò la được thông tin: Bạn gái của Vương Thế Vĩ học khoa Văn, tên là Tông Gia Anh, một cái tên rất quê nhưng lại khá xinh xắn, dáng không cao, mặt trái xoan, mắt khá to, khuôn mặt cũng khá to, mũi không cao lắm, nếu nhìn thẳng sẽ thấy khá hơn, đi với Vương Thế Vĩ chắc là thua xa rồi, nhưng người ta số hên, là đồng hương của Vương Thế Vĩ, nhất cự ly, nhì tốc độ, hai người nghỉ đông, nghỉ hè lại cùng về nhà, cùng trở về trường, vài lần như vậy rồi thành người yêu.

Vương Quân chọn hẳn một môn học gần nhà ăn số 3, học xong liền ăn cơm ở đó. Nếu căn chuẩn thời gian, hoặc chịu khó ăn rềnh ràng là có thể gặp được Vương Thế Vĩ và người yêu anh.

Cô phát hiện ra rằng anh rất thích mặc chiếc quần quân trang đó, trông vô cùng phong độ, về chiều dài hay độ rộng đều nhìn rất phong độ, nhìn đám con trai mặc mấy chiếc quần vừa vặn lại thấy cứng ngăc, gò bó.

Mỗi lần ăn cơm gần nhà ăn, đều là họ ở chỗ sáng, cô ở chỗ tối, cô vừa ăn vừa quan sát hai người, nhưng họ chưa bao giờ biết mình đang bị theo dõi.

Đúng là cô nhìn thấy Tông Gia Anh gắp thức ăn trong bát mình sang cho Vương Thế Vĩ và dường như Vương Thế Vĩ không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn ăn như thường, bao giờ cũng ăn xong trước người yêu rồi ngồi đó đội người yêu ăn xong, hai người liền cầm cặp lồng rời nhà ăn, không biết đi về hướng nào.

Vì chuyện này mà Vương Quân đã tưởng tượng ra rất nhiều bước ngoặt khác nhau, ví dụ Tông Gia Anh yêu người khác rồi bỏ rơi Vương Thế Vĩ, trong lúc Vương Thế Vĩ đang đau khổ tột độ, muốn tìm đến cái chết thì cô đã đến bên anh, thổ lộ tình cảm bao năm qua với anh, và thế là anh chợt bừng tỉnh: Vương Quân mới là cô gái xứng đáng để mình yêu thương!

Tuy nhiên cô cũng biết không thể có chuyện Tông Gia Anh đem lòng yêu người khác, vì với nhan sắc như Tông Gia Anh, tìm được người như Vương Thế Vĩ đã là kỳ tích rồi, làm sao người ta có thể bỏ rơi người đàn ông tuyệt vời như vậy mà đi tìm một người khác thua xa Vương Thế Vĩ về mọi mặt? Chẳng lẽ để nhà ngươi thế chân ư?

Cô còn đặt ra giả thiết khác: Vương Thế Vĩ bị thương, ví dụ cụt chân chẳng hạn, điều nay là nhẫn tâm với anh, nhưng trong chuyện tình yêu, đôi lúc rất tàn khốc! Trước sự thử thách tàn khốc này, Tông Gia Anh đã dao động, không muốn gắn bó suốt đời với người chồng cụt chân. Thế là Tông Gia Anh rời xa Vương Thế Vĩ, và trong giây phút quan trọng này, cô đã đến với anh.

Tình tiết còn lại giống như những gì đã nói ở phần trên.

Cô hiểu không thể để cho bố mẹ cô biết những suy nghĩ này, không thể nói cho chị em trong phòng, nếu để họ biết, chắc chắn sẽ rủa cô là kẻ đê tiện. Nhưng cô không thấy mình đê tiện, tất cả những cái cô làm đều là vì tình yêu. Không phải các nữ chính đa tình trong tiểu thuyết đều vì tình yêu mà bất chấp tất cả đó sao?

Chỉ tiếc rằng cho đến tận lúc tốt nghiệp đại học, Tông Gia Anh vẫn chưa yêu ai khác, Vương Thế Vĩ cũng không bị cụt chân, còn Vương Quân thì vẫn lẻ bóng.

May thay cho cô! Đọc bao nhiêu tiểu thuyết tình cảm như thế, đặt ra nhiều giả thiết hão huyền như vậy, còn bỏ ra nhiều thời gian để theo dõi Vương Thế Vĩ và cô bạn gái trêu ghẹo nhau mà không bị “tạch”môn nào, thuận lợi tốt nghiệp, sau đó còn học cả thạc sĩ tại khoa.

Mấy cô bạn cùng phòng giờ đã mỗi người một phương, chỉ có chị cả chọn con đường học cao học như cô, hai người lại cùng phòng, nhưng lần này điều kiện khá hơn hẳn, phòng chỉ có hai người nên càng thân.

Chị cả yêu thầy giáo họ Mục tại khoa, nhưng người ta đã yên bề gia thất, vợ chồng sống không hạnh phúc, thường xuyên cãi vã, thầy liền đi tìm cô sinh viên để được an ủi về tinh thần, kết quả đã tìm đến chị cả.

Thầy Mục nói với chị cả rằng: “Bây giờ mình đang là thầy trò, không nên công khai mối quan hệ, đợi em tốt nghiệp, anh sẽ ly hôn.”

Vương Quân thấy chuyện này có vẻ không ổn. “Thầy ấy biết thầy trò không được yêu nhau thì sao lại bảo ngươi học cao học?”

“Ta đòi học đó chứ!”

“Nhà ngươi đòi học cao học hả?”

“Ừ, nếu không học, ta sẽ bị tống về huyện làm ngay.”

Cô biết điều chị cả nói là thật, vì rất nhiều người đã bị phân công công tác về huyện, Vương Thế Vĩ cũng bị đưa về huyện, nghe nói trước khi chia tay, anh còn đi uống rượu với đám con trai trong lớp, cả đám uống đến say mèm rồi ngồi khóc với nhau.

Biết tin anh khóc, cô cảm thấy vô cùng đau đớn, nếu không có chuyện gì quá buồn, đấng nam nhi cool như anh chắc chắn sẽ không bao giờ khóc.

Sau đó, cô nghe nói Tông Gia Anh cũng bị phân về huyện


XtGem Forum catalog