Disneyland 1972 Love the old s
Cô Gái Tháng Sáu

Cô Gái Tháng Sáu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324732

Bình chọn: 8.5.00/10/473 lượt.

ư thế nữa hả?”

“Có chứ, nhiều lắm. Chưa hết đâu, nếu như những người phụ nữ khác cũng là bà mẹ đơn thân như em, một mình nuôi con vật lộn ở nước ngoài, còn phải tự sơn tường, chắc chắn đã khóc từ lâu rồi, kể cả không khóc cũng không vui vẻ như vậy khi sơn tường đâu.”

Cô nghĩ đáng ra cô cần lên tiếng thanh minh rằng cô không phải là bà mẹ đơn thân, nhưng không hiểu sao lại không thốt được nên lời.

Hôm sau, Vương Quân không đến nhà mới sơn tường vì chỉ còn hai bức tường phòng bóng bàn chưa được sơn, còn phòng khách chính và phòng âm nhạc dưới tầng một chưa được dán băng chính, nếu có sơn cũng chỉ sơn được nữa dưới của tường. Cô quyết định để đến cuối tuần mới sơn, vì lúc đó Kevin sẽ đến lắp sàn cho cô, hai người có thể cùng dán băng dính, sau đó anh lắp sàn tầng trên, cô sơn tường ở tầng dưới, hai ngày liên tiếp, tuyệt vời làm sao!

Cô tranh thủ tối không sơn tường gọi điện thoại cho con trai: “Tiểu Long à, mẹ đã sơn xong phòng ngủ cho con rồi đấy.”

“Thật hả mẹ? Mẹ sơn màu gì vậy?”

“Màu trắng.”

“Nhưng con lại thích màu xanh lá cây cơ.”

“Lần trước chẳng phải ta đã nói là sẽ sơn màu trắng rồi đó sao?”

“Nhưng bây giờ con lại thích màu xanh lá cây rồi.”

“Sàn nhà của mình màu đỏ đun, nếu kết hợp với tường màu xanh lá cây… sợ không được dịu mắt lắm.”

“Nhưng màu xanh lá cây lại rất tốt cho mắt…”

Cô không biết con trai bị ảnh hưởng từ ai mà tự nhiên lại thích màu xanh lá cây, hơn nữa lại còn biết màu xanh lá cây tốt c ho mắt, nghe giọng như của bà nội. Cô liền hỏi:

“Có phải bà nội nói màu xanh đẹp không con?”

“Không đâu mẹ, con tự nói đó chứ!”

“Tại sao tự nhiên con lại thích màu xanh?”

“Vì đó là màu sân bóng đá mà mẹ.”

Cô liền than thầm, hình như anh cu này lại thích bóng đá rồi! Cô cũng không biết thích bóng đá có gì không tốt, mà chỉ nghĩ con trai thích môn thể thao này, chắc chắn sẽ gần bố hơn và xa cô hơn.

Cô vồn vã nói: “Tiểu Long à, mẹ … có quen một chú, chú ấy học nghành saxophone ở học viện âm nhạc ra, chú ấy thổi saxophone hay lắm! Hôm nào con về, mẹ sẽ mời chú

ấy làm gia sư cho con nhé!”

“Ok mẹ!”

“Còn nữa, chú ấy trông rất giống Kenny G!”

“Thật hả mẹ? Tên chú ấy là gì?”

“Chú ấy tên là Kevin G.”

“Chú ấy là người nhà Kenny G à?”

“Không, nhưng tóc chú ấy giống hệt Kenny G, chú ấy tự uốn đấy !”

“Thật ạ? Con có thể uốn tóc như chứ ấy được không mẹ?”

Trước đây cô chẳng bao giờ cho con trai mới nhỏ tuổi đã uốn tóc, nhưng có Kevin làm mẫu rồi nên cô đã thay đổi ý định. ”Có thể, đợi con sang đây mẹ sẽ nhờ chú ấy uốn cho con.”

“Nhưng… liệu bố có mắng con không nhỉ?”

Cô nói với vẻ bí mật: “Bố con có ở Mỹ đâu mà biết con uốn tóc.”

“Bố bảo… bảo con ở lại Trung Quốc học.”

“Bố con nói thế từ bao giờ?”

“Nói hôm nay ạ !”

Cô sửng lại rồi hỏi: “Bố con đến thành phố E rồi à?”

“Vâng.”

“Đến từ bao giờ?”

“Đến hôm qua ạ !”

“Bây giờ bố đang ở đâu?”

“Đang ngủ ạ !”

Cô lại bắt đầu căng thẳng, không biết tại sao đột nhiên chồng lại về thành phố E, lại còn muốn con trai ở lại Trung Quốc học, không biết có phải đang chuẩn bị xây dựng tổ ấm với Tông Gia Anh không?

Cô liền nói với Tiểu Long: “Con xem bố con đã dậy chưa, dậy rồi thì đưa điện thoại cho bố nghe máy.”

Cô nghe thấy Tiểu Long gọi: “Bố ơi dậy đi, điện thoại của mẹ này.”

Cô định bảo Tiểu Long đừng gọi, nhưng chồng đã bị đánh thức, nhận máy, hỏi với giọng ngái ngủ: “Có chuyện gì vậy?”

“Em nghe Tiểu Long nói anh cũng về…”

“Ừ, đi công tác qua đây, vào thăm Tiểu Long.”

“Anh ở thành phố E bao lâu?”

“Tối phải đi rồi.”

Cô đang định nói chuyện học hành của Tiểu Long thì thấy chồng đã nói trước: “Con trai anh được kế thừa gen của anh nên đá bóng rất giỏi.”

“Anh xem nó đá bóng rồi à?”

“Ừ, sang nay mấy bố con bác cháu vừa đá xong, đúng như lời bác nói, có phong độ của cha.”

“Chứng tỏ bác có phương pháp dạy.”

“Chủ yếu vẫn là di truyền, hơ hơ, Tiểu Long chỉ đá một thời gian nữa là vượt được Tiểu

Bân, người ta phải tập bao nhiêu năm rồi, con trai anh mới đá được mấy ngày. Đây không phải thiên tài thì đâu là thiên tài?”

Cô liền túm ngay cơ hội tính sổ nợ cũ: “Em đã bảo không cần phải tập sớm mà.”

Nói xong câu đó cô lại hối hận, chỉ sợ chồng lại nổi cáu và nói mấy câu kiểu như “nếu tập sớm thì còn chơi hay hơn nữa” gì đó, nhưng Vương Thế Vĩ như không nghe thấy, vẫn hào hứng nói: “Anh muốn để Tiểu Long học ở Trung Quốc, còn có cơ hội đá bóng.”

“Không được, việc học của con bên này thì làm thế nào?”

“Học ở đâu chẳng là học? Bên Mỹ không có đội bóng đá, sang đó nó lại bỏ phí hết các kỹ thuật đã tập.”

“Nhưng… nó cũng đang học saxophone mà, nếu ở lại học trong nước thì cũng bỏ phí saxophone còn gì?”

“Thổi cái trò mèo đó làm gì, nghe cứ như thổi ống bễ vậy.”

“Làm gì có chuyện thổi ống bễ, nếu thổi hay thì nghe tuyệt lắm.”

“Hay thì để làm gì? Có làm nên sự tích gì không?”

“Thế đá bóng thì làm nên tích sự gì?”

“Đá bóng dĩ nhiên là tuyệt rồi, nếu giỏi còn giành được chức vô địch Olympics.”

Cô kiên quyết không đồng ý. “Với lối chơi như Trung Quốc mà đòi giành chứ vô địch

Olympics hả?”

Chắc là Vương Thế Vĩ cũng biết tiếng tăm của Trung Q