
n.
Hắn có tiền có thế, diện mạo anh tuấn, thân hình cao lớn to con, nhưng trừ lần
đó ra, hắn hấp dẫn cô nhất ở chỗ hắn đối với vợ thâm tình, tình cảm chân thành.
Nghe nói vợ hắn sau khi chết, hắn thủy chung đối với cô ấy nhớ mãi không quên,
mặc dù thỉnh thoảng có xì căng đan truyền ra, nhưng thời gian luôn chứng minh
đó là lời đồn vô căn cứ,tạp chí bát quái còn vì vậy nói hắn là kẻ si tình khó
gặp.
Bất kể vợ chết bao lâu, hắn vẫn là một lòng say mê, không có ý định tái giá,
lòng của Tống Tinh Tinh rất đau, cô có thể tưởng tượng loại cảm giác mất đi
người yêu quý nhất, bởi vì cha mẹ của cô cũng đột nhiên bị Tử Thần cướp đi tánh
mạng, vì vậy mà xa cách vĩnh viễn, làm cho cô không cách nào tiếp nhận sự thật
này.
Trước kia cô chỉ cần nhìn thấy hắn trên tạp chí là đủ, nhưng dần dần cô lại bắt
đầu muốn gặp hắn, cái loại khát vọng đó càng ngày càng sâu, làm cho cô điên
cuồng đến nhờ Uyển Y làm ở công ty hàng không giúp cô, rốt cuộc bốn năm sau, cô
cuối cùng có thể cùng hắn ở khoảng cách gần nhất mà nói chuyện một chút.
Mà một lần kia, chỉ làm cho cô càng thêm không thể tự kềm chế.
Đối với người vốn không quen biết như cô mà hắn có thể thân thiết như vậy, dịu
dàng như vậy, Tống Tinh Tinh thở dài, cô thật hâm mộ vợ đã qua đời của hắn, nếu
như...
“Đã lâu không gặp.” Âu Dương Vận Hàn thần thái sáng láng xuất hiện, cắt đứt
mộng ban ngày của cô, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, “Chờ rất lâu rồi sao?”
Tống Tinh Tinh sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sờ sờ trái tim, vô lực
đối với hắn lộ ra một nụ cười, “Không có.”
Trời đất ơi, cô mới vừa vọng tưởng cái gì? Cô khiển trách mình, đồng thời chú ý
tới hắn hôm nay mặc tương đối nhẹ nhàng, tây trang áo khoác đổi thành màu sắc
của áo da đà điểu, làm cho khí thế ông chủ lớn giảm mấy phần, thoạt nhìn không
hề xa cách, hại cô không nhịn được mà ngăn cản nhịp tim, tầm mắt không dám dừng
lại trên người hắn quá lâu, vội vàng cúi đầu.
Chính là hôm nay! Cô đối với mình tinh thần kêu gọi đầu hàng, nhất định phải
cho hắn một chút ấn tượng tốt mới được.
“Còn không gọi đồ?” Âu Dương Vận Hàn nhìn thấy trước mặt cô chỉ có một ly nước
đá, đưa tay vẫy phục vụ, “Muốn ăn cái gì? Nơi này bánh ngọt rất ngon, ăn một
phần làm buổi trưa với uống trà được không?”
“Được.” Cô gật đầu, thở dài nghĩ tới, hắn nói gì đều tốt, chỉ cần có thể như
hiên tại ở bên cạnh hắn...
“Cô gọi trước đi.” Âu Dương Vận Hàn đem Menu đưa tới trước mặt Tống Tinh Tinh.
Tống Tinh Tinh hốt hoảng nhìn một lát, “Tôi muốn Hồng Trà, còn có một ít bánh
ngọt hạt dẻ.” Cô rất ưa thích mùi thơm của hạt dẻ.
“Cô cũng thích hạt dẻ?” Âu Dương Vận Hàn mỉm cười, đối với phục vụ nói: “Cà phê
nóng, còn có bánh hạt dẻ.”
Tống Tinh Tinh hồi hộp ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn cởi áo khoác xuống, tiện
tay khoác lên trên ghế dựa, rồi sau đó nhìn về phía cô, vẻ mặt của hắn một chút
ý nghĩ sâu xa cũng không có, nhưng vẫn làm cho trái tim cô đập loạn nhịp, sợ
quá phải lập tức cúi đầu.
“Lần trước thực xin lỗi, tôi không biết là cô.” Âu Dương Vận Hàn nhớ tới một
tuần lễ trước cô gọi điện thoại tới lại mỉm cười. Cô giống như rất dễ dàng lo
lắng, lần trước ở trong điện thoại ông nói gà bà nói vịt, cộng thêm lắp bắp nửa
ngày, hắn mới rốt cuộc nhớ lại cô là người nào.
Nói thật, hắn là thật đã quên cô, lần trước đối với hắn mà nói chỉ là một lần
khoái trá bèo nước gặp nhau, không nghĩ tới cô thật sẽ liên lạc với hắn.
“Thật xin lỗi, anh bận rộn như vậy mà tôi còn gọi điện làm phiền.” Tống Tinh
Tinh giương mắt nhìn hắn, sợ hãi lộ ra một nụ cười.
“Không sao, thỉnh thoảng cũng nên thư giãn một chút.” Hắn chú ý đến hôm nay cô
mặc áo lông màu trắng cùng quần jean, xem ra càng lộ vẻ trẻ tuổi ngây thơ. Cô
cùng các phụ nữ khác mà hắn đã tiếp xúc luôn luôn không giống nhau, cô trẻ
tuổi, vô cùng đơn thuần, có lẽ đó là lý do mà hắn lưu số điện thoại lại cho cô.
Lần cuối cùng hắn đến quán cafe tựa hồ như đã lâu lắm rồi,sau khi Duyệt Lăng
chết, hắn bận rộn hơn với công việc, ba năm này, đây là lần đầu tiên tới. Duyệt
Lăng... Hắn không tiếng động thở dài, hắn mất đi cô đã ba năm?
“Có thật không? Thật tốt quá!” Tống Tinh Tinh thật cao hứng, thở phào nhẹ nhõm,
mắt cười đến mị hoặc.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Âu Dương Vận Hàn nâng lên khóe miệng, tạm thời đem
nặng nề trong lòng để sang một bên.”Gần đây như thế nào? Còn là một tuần nấu
cơm một lần?” Điểm này khiến cho hắn khắc sâu ấn tượng về cô.
Phục vụ đem đồ lên, Tống Tinh Tinh nhìn chằm chằm bánh ngọt trước mắt, thoạt
nhìn trông rất ngon, khóc không ra nước mắt. Hắn tại sao chỉ nhớ cô một tuần
nấu cơm một lần
“Ừ, bất quá tôi đã thật lâu không có làm cơm, bởi vì ngán, gần đây ăn mì.”
“Nếu có người dạy cô nấu cơm, cô muốn học cái gì?” Nhớ tới mình nói qua muốn
dạy cô nấu cơm, Âu Dương Vận Hàn dựa vào ghế, tâm tình rất dễ chịu.
Có lẽ hắn là thật nên buông lỏng mình, kết giao bạn bè. Cha, Phó Nam không chỉ
một lần nói với hắn như vậy, hắn thật sự cũng muốn kết giao bạn bè, nhưng tiếp
cận hắn cũng chỉ có phụ nữ,bất kể coi trọng hắn không là tiền thì cũng là bề
n