
vậy làm gì! Tôi muốn trở về!” Bạch Hi vung nắm đấm ý đồ muốn uy hiếp lão đạo sĩ, nhưng lão đạo sĩ vẫn chưa
khiến Bạch Hi cảm thấy có sự nguy hiểm. Bạch Hi cũng không muốn sẽ động
thủ, ngược lại lại có chút hảo cảm không hiểu với ông ta. Chẳng lẽ là
bởi vì lão đạo sĩ nhìn như chẳng thèm để ý tới bất cứ chuyện gì để lộ ra chút cô đơn?
“Đứa trẻ nào trong nhà cũng đều không biết nghe lời.” Ngọc Phong Tử đi đến trước mặt Bạch Hi, phách phách điểm Bạch Hi hai cái.
“Tôi...... Tôi vì sao không cử động được?! Ngọc đồ điên! Ông đã làm cái gì?!” Bạch Hi kinh hãi, cả người giống như bị cố định ở một chỗ không thể động
đậy.
“Yên lặng.”
“Trẻ con bây giờ, chẳng nhẽ một chút cũng không nhớ được tổ tiên ngàn năm trước sao...... Aizzzz” Ngọc Phong Tử
hình như có chút buồn bã.
“Ngọn núi này, miếu thờ này, trước kia chính là nhà của đạo sĩ ta. Tổ tiên trấn giữ, sư huynh đệ khắp núi.
Đạo sĩ ta lại không có cách nào tu tiên, mà ta hận nha, nếu nay cả người
phụ nữ mình yêu cũng không thể bảo vệ được, như vậy có ta để làm gì?
Đạo sĩ ta từng làm hòa thượng, từng mặc áo cà sa, từng thấy được lòng người ghê tởm đến thế nào1
À, phế vật? Phế vật không thể tu tiên? Ừ đấy, ta chính là phế vật, trời
đất thay đổi cũng không thể đắc đạo phi thiên, cũng chính là tận thế
theo lời của Dị Năng Giả các ngươi, tất cả mọi người đi rồi, miếu thờ to lớn náo nhiệt này cũng chỉ còn mỗi một mình ta.
Ngay cả người
phụ nữ mình yêu cũng không thể bảo vệ được......” Ngọc Phong Tử hình như nhớ lại khoảng thời gian thống khổ nhất, bóng tối trong mắt giãy dụa
hối hận không ngừng.
“Phỉ Nhi là lúc phi thiên mà bị mèo cào bị
thương...... Đó là con mèo cô ấy nuôi, khi thế giới thay đổi liền biến
dị ...... Cô ấy vốn là người phụ nữ ưu tú, nhưng bởi vì bảo vệ
sư đệ sư muội của cô ấy, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi, ta tận mắt trông thấy.
Lúc đó ta đang ở ngay bên trong miếu thờ này! Phỉ
Nhi...... Ngay tại chỗ kia!” Ngón tay Ngọc Phong Tử run run chỉ về phía
thác nước cách đây mấy ngọn núi.
“Đó là nơi các cô ấy tu hành hằng ngày, rất nhiều người đều sẽ nhìn về phía thác nước ở ngọn núi kia.
Mà ngày đó dãy núi lại im ắng, không có một bóng người, chỉ có ta ngừng
thở trốn ở bên trong miếu thờ, không muốn bị người khác phát hiện ta
không thể phi thiên. Lúc Phỉ Nhi đang phi thiên là lúc tối kỵ nhất nhưng lại bị con mèo nàng nuôi cào bị thương, nghiệt súc kia biến dị ra linh
trí, nhưng tự nó lại không thể phi thiên, vì thế muốn tổn thương chủ
nhân của mình!
Ta liều mạng chạy tới muốn giúp đỡ Phỉ Nhi, nhưng
ta không thể tu tiên, cũng không có bản lĩnh cưỡi mây đạp gió, chỉ có
thể biến tới một khoảng cách, nhưng vẫn không thể đến bên cạnh Phỉ Nhi
lúc đó......
Khi ta đuổi tới, bởi vì giai đoạn phi thiên của Phỉ
Nhi bị gián đoạn, tiên khí trong cơ thể hỗn loạn dẫn đến biến hóa mà
ngất đi ...... Còn con mèo kia khi va vào Phỉ Nhi liền bị tiên khí trong cơ thể Phỉ Nhi dẫn phát mà nổ tung.”
“Phỉ Nhi......” Trong mắt Ngọc Phong Tử thoáng hiện lên nước mắt.
“Đây là trời đố kỵ người tài sao?! Vì sao phế vật như ta lại có thể sau khi
trời đất thay đổi mà còn sống khỏe mạnh mà tu hành, còn Phỉ Nhi lại biến thành miêu nữ? Phải chịu đựng việc cứ cách năm năm sẽ đến thời kỳ động
dục, ngày thường người không ra người thú không ra thú, ha ha ha
ha...... Ông trời ơi, người thật bất công......”
Bạch Hi yên
lặng, không lên tiếng, mặc dù có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lúc này
nên thông minh không hỏi thì tốt hơn, Ngọc Phong Tử này không phải đang
nói chuyện với cậu, mà ông ta đang nhớ lại chuyện xưa.
“Nhưng là
ta đã có chút may mắn! May mắn là Phỉ Nhi không thể thành tiên tử! Cô ấy rơi xuống nhân gian ngồi cùng ta! May mắn bây giờ ta có thể
bảo vệ cô ấy! Vẫn là may mắn...... Tất cả mọi người đều đã đi, chỉ còn
ta và Phỉ Nhi......” Ngọc Phong Tử cười giễu, tuy Phỉ Nhi biến thành như vậy không phải do hắn, nhưng hắn lại thật sự ti bỉ vui vẻ vì điều đó.
“Ta ti bỉ...... Ha ha...... Ha ha ha......” Đạo sĩ ngửa mặt lên trời cười
to, tựa hồ muốn trút toàn bộ những gì đang tích tụ trong lòng.
“Này, Ngọc Phong Tử.” Bạch Hi lẳng lặng mở miệng.
“Như vậy, không phải là kết cục tốt nhất sao? Nếu Phỉ Nhi phi thiên thất
bại, ông không còn nữa, như vậy bây giờ ở đây cũng chỉ còn một mình chị
ta.”
Ngọc Phong Tử ngây ngẩn cả người.
Vậy ư? Là như thế này ư? Phỉ Nhi, cũng sẽ nghĩ như vậy ư......?
“Phỉ Nhi có vẻ không ghét ông, ông cũng không phải vì bây giờ được như thế
này mà quên chị ta, nhiều năm như vậy ông đã làm cái gì thế hả? Cơ hội
tốt như vậy mà còn không chịu đuổi theo? Chẳng nhẽ ông muốn cứ mỗi lần
tới kỳ động dục chị ta tìm người đàn ông khác ái ân sao? Ông là đồ ngốc
à?!” Bạch Hi phun ra một đống lời chỉ trích.
“Ta......” Ngọc
Phong Tử cũng suy nghĩ, đúng thế...... Đúng thế! Đúng thế! Nhiều năm như vậy hắn đã làm cái gì thế? Chuyện cũng đã rồi, cùng với việc trước kia
hao tổn tinh thần, còn không bằng đem về mà trở nên mỹ mãn!
“Tiểu gia hỏa, nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng nghĩ đến, làm sao cậu chỉ
mới nghe một tí liền chỉ r