
lượt 83cho xong. 5b Hắn nghĩ d4hắn có 8athể lấy 4thúng úp dvoi, mà cô cachỉ có 78thể răm 6rắp làm 4theo? Quả 3là đã quá 7xem thườngc8Chu Dạ cô 1rồi. Vì 3thế đồng 5ý. Vệ Khanh a5vừa thấy 5cô đồng 38ý gặp mặt,47nhiệt tình 4nói muốn 9tới đón 8cô. Chu Dạ 4lạnh lùng 70từ chối: cf“Vẫn là 28tìm chỗ 13trước đi.” 99Hai người ffhẹn địa ađiểm gặp 2mặt xong, 69Chu Dạ nổi 8bgiận đùng 2bđùng chạy b0tới khởi 9binh vấn 2tội.
Vệ 04Khanh thấy 3sắc mặt 37cô không 9tốt, biết 6cô kiên dccường như 6vậy, lại5elàm như 2không thấy, 9dân cần akéo ghế 05thay cô. 5 Chu Dạ căm dgiận nhìn9hắn, ngồi d9xuống, hất 2đầu hỏi: d“Vệ Khanh, d6rốt cuộc 71anh muốn 5thế nào?”
Vệ 3Khanh thản bnhiên nhìn 7cô, nhún c5vai nói: 08“Anh có c2muốn gì 1bđâu!”
Chu 0Dạ lửa 87giận “bùng” bmột chút 9cháy lớn, 19lớn tiếng 1bnói: “Anh 7còn không 0dmuốn gì asao? Anh hại 6tôi liên 4ctục mất 18việc, cố dý không fgiao học64bổng làm 7khó tôi, 10sao anh có 5thể nhỏ 8mọn như cvậy. Tôi f7đắc tội 63với anh3khi nào? 71Tôi chỉ 71là một asinh viên e3nhỏ bé, 88sao anh cứ 34phải hao ftâm tổn77sức đối e3phó với 30tôi làm 16gì? Anh ăn 10no rảnh c4rỗi không acó việc 26gì làm phải53không?!”
Vệ bfKhanh đương 2nhiên không 79phải ăn f6no không 9có chuyện 3bgì làm, 32ngược lại, f1mục đích 5của hắn fcvô cùng 64chính xác. 7 Nhìn Chu 37Dạ lửa agiận đùngbđùng, nổi 76trận lôi 22đình, sắc c5mặt đỏ 8cửng, chứng ctỏ là kìm 3dnén quá blâu mà bộc d6phát. Hắn c7ngả người fdra sau ghế, 1không nhanh 78không chậm bcnói: “Làm 4việc ở cquán bar accó gì tốt, d5thà không 3làm còn bhơn. Về 0phần học50bổng, nếu c0em đồng b5ý, anh sẽ abảo bọn dhọ phát 39cho em.”
Chu 4Dạ không 3egiận ngược 44lại còn 50cười, hừ clạnh, “Nghe b4anh nói vậy,6không lẽ 5tôi còn 85phải cảm 88ơn anh sao?”
Vệ bKhanh dõng adạc, “Không 79phải là ckhông thể.”
Sắc f8mặt Chu addạ tái 8đi, trong 0elời ăn dtiếng nói, 8cô không dphải là 21đối thủ26của Vệ 68Khanh. Cô 7dgiận mà 0không kiềm dechế được, 61vỗ bàn 88đứng dậy,5fdùng sức 3ehất hết c5xuống, thanh b8âm bát đĩa 7rơi liên 2btục vang eclên khôngbngực, toàn 13bộ bàn 2dchén cốc 89tách trên dbàn vỡ a1nát. Đáng 98tiếc đây 9là phòng3kín, Chu 4Dạ có làm eloạn lên a9cũng không 83có ai quản.
Vệ a1Khanh cũng 4không tức 46giận, thấy 95nàng tức 56giận mà 62ngực phập 8phồng, thân 3thể người dcon gái trẻ 2tuổi vô 20cùng mê f6hoặc, đến 1lúc này emà sắc5tâm cũng 0không thay 2ađổi. Hắn bnhíu mày 87nói: “Nếu 35em muốn 9dgiải quyếtdvấn đề, fnên bình eatĩnh trao ađổi. Nổi 6giận cũng 1chẳng có 76lợi tích 8gì, chỉ 3làm sự 5tình càng 85thêm phức 2tạp.”
Chu 04Dạ nghe aflời này 9của hắn, dquả thực fbcó đạo 41lý, vì thế eflạnh mặt fđứng ởb1đó, không d3nhúc nhích, dcũng không f9ngồi xuống. a Hắn cười ethầm, rốt d5cục vẫn alà trẻ fcon, chỉ 12xúc động 5atùy hứng aenhư vậy, 9etiếp tục afnói: “Nếu 68em muốn detrao đổi 20tốt, xin aemời ngồi fbxuống.” 3Vì thế, 0edi giá tới 8csô pha ngồi.
Chu aDạ suy nghĩ 8bmột lúc, erồi cũng bngồi xuống dephía bên ckia, hai người8giống như 50địch ta d4song phương, c8đối chọi 14gay gắt. 4 Vệ Khanh 43nghĩ rằng,2trẻ nhỏ 5dễ dạy, f0về sau có 60thể từ b6từ cải etạo. Vệ dKhanh nhấc cbhai chân 1lên, vô 44cùng thoải 00mái thanh 7thản, còn 4Chu Dạ ngồi 9anghiêm chỉnh, fnhư đang 4bgặp kẻ 18thù.
Chu aDạ thấy fchắn chỉ 8lo hút thuốc, 8fkhông định dfmở miệng, 88đành phải 8mở lời ctrước: 8c“Vệ tiên aesinh, dù ftrước kia atôi có lỡ 5đắc tội ffvới anh, d9mong anh đại d3nhân đại 0lượng bỏ 78qua cho, không facần cùng dvới một 5sinh viên 0như tôi 2so đo, lúc f6nãy nổi dcgiận là 5ftôi sai rồi.” e2Cô cảm 9cthấy cái 7gã Vệ Khanh8này bình 2thường 4ăn mềm 2không thích băn cứng, 6vì thế 39đành kiềm 9chế màf1nói chuyện.
Vệ dKhanh trong 1lòng lắc 7đầu, dù 00sao vẫn b5không đủ ftrầm ổn, bđầu tiên0cđã thiếu 68kiên nhẫn, 97thản nhiên 1nói: “Đàm ffphán cũng akhông phải blà như vậy.” 4dDưới ánh 6sáng của 05ngọn đèn, 8dcũng không 2nhìn rõ 5bvẻ mặt 2của hắn.
Chu cDạ vì phải 7fcầu cạnh 39hắn, đành bphải nhẫn 9nại hỏi: a“Vậy phải f9đàm phán a5như thế 5nào?”
Vệ 9Khanh nhìn 6cô chằm ecchằm, một 7lúc lâu dsau nói: de“Dù sao 2dthì em cũng1ephải đưa 9ra điểm falợi thế b2của mình 02chứ.”
Chu baDạ liếc dxéo hắn, 21vẻ mặt 0khinh thường, 02còn tưởng dchính mình 9nén giận, 1chịu nhận dalỗi là 59xong, không 01ngờ tên 7này là sài 6lang hổ 9dbáo, từng75bước ép 1echết! Cô 3thì có lợi a6thế nào, 85đây không 96phải là alôi cô ra 35đùa cợt2sao. Một 4khi đã như 1vậy, thì 35không còn c4gì để 7nói, mặt a6biến sắc, a8liền muốn 03rời đi.
Vệ cKhanh ngăn ccô lại: 46“Đợi 4chút…”, 76cũng đứng f7dậy, vòng 7qua sofa đi elại gần, 6hai người 34đứng thẳng, 56mặt đối 5mặt. Chu 3Dạ cảnh 1giác nhìn 3dhắn, không 16tự chủ belùi về cphía sau 2fmột bước. Mặt đầy nước mắt, Chu Dạ
chật vật chạy ra ngoài, người qua đường kinh ngạc nhìn cô, cô cũng không quan
tâm. Gió lạnh đêm tháng mười phận phật lướt qua cổ áo, khiến cô bình tĩnh li
đôi chút. Lấy tay lau nước mắt, nhận ra mình đang đứng ở bãi đỗ xe, lại ngửi
thấy mùi ngô nướng ở ven đường, mới nhớ ra bản thân vẫn chưa ăn tối, cô mở ví
tiền ra, mua bắp ngô ăn, vẫn còn nhớ chọn bắp to