
mà
tan thành mây khói. Ngay cả chào hỏi cũng không kịp, cứ như vậy vội
vã rời đi.
Ninh Phi quay đầu không
nhìn thấy cô, cứ quanh quẩn bên khán đài tìm. Đến khi có người nói
cho hắn, Chu Dạ có việc, về trước, hắn mới đeo túi sách, lẳng lặng
ra về.
Mấy ngày qua Vệ Khanh
cũng không khá hơn tí nào. Đêm đó nghe thấy cô nói với người khác là
hắn quấy rối cô, nổi giận, suýt nữa thì thổ huyết. Không cho cô một bài
học, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì, vì thế hạ quyết
tâm, lạnh lùng với cô, dùng nó khiển trách cô. Tâm tình không tốt, cả
ngày hầm hầm vác mặt tới công ty, dọa nhân viên dưới quyền nơm nớp lo
sợ. Mọi người đều đã biết trợ lý kia chính là vợ chưa cưới của hắn,
nghe nói bị khách bắt nạt, có lẽ sắc mặt ông chủ cũng khó chịu.
Vì thế làm việc thật cẩn thận, so với bình thường còn cần cù chăm
chỉ gấp đôi.
Qua vài ngày sau,
chuyện công ty đã xử lý xong xuôi, hắn lại rảnh rỗi, lại bắt đầu
động não. Nghĩ tới tính tình Chu Dạ, vô duyên vô vớ bị tát một cái,
tức giận như vậy, cũng là chuyện bình thường nghĩ cách làm thế nào
để dỗ dành cô, nhưng lại cảm thấy mất mặt. Ngày đó cô cùng Ninh Phi
ra ngoài uống rượu lêu lổng, hắn còn chưa tính toán với cô đâu, lại
còn từ chuyện sinh sự gây ra phong ba “quấy rầy”, khiến hắn càng thêm
gan lỳ với cô, xem ai cúi đầu trước. Lòng tự tôn của đàn ông không
thể bỏ qua được!
Cứ như vậy mười ngày
qua, cô lại không hề có động tĩnh, hắn lại hoảng hốt. Cái cô nàng
Chu Dạ kia, có tiếng là không tim không phổi, thích mềm không thích
cứng. Muốn cô chủ động cúi đầu, vô cùng khó khăn, chỉ sợ phải nghĩ
cách tiếp. Trong khoảng thời gian này, lại vừa đúng lúc có dịch cảm
cúm, hắn không cẩn thận bị lây. Bị ho vài ngày không khỏi, bác sĩ
đề nghị mau chóng nhập viện. Hắn nhướng mày, nảy ra ý hay, vì thế
gọi điện cho Chu Dạ, vừa vặn lấy cớ bị ốm để hòa giải.
Âm thầm nói trong
lòng, hắn đúng là bị váng đầu, mới có thể không tức giận với cô.
Quả nhiên, Chu Dạ vội
vàng đi tới bệnh viện, lại nghe nói hắn chỉ bị cảm cúm bình
thường, sắc mặt lạnh lẽo, nói: “Nếu không phải đại sự chết người
gì, tôi về.” Hại cô lo lắng, đúng là mất mặt. Quan tâm quá sẽ loạn,
quan tâm quá sẽ loạn, hừ, cô chính là rất quan tâm!
Vệ Khanh làm sao dễ
dàng để cho cô đi, vội nói: “Mấy ngày nay anh bị ốm, cổ họng vừa đau
vừa ngứa, cũng không có ai chăm sóc, ngay cả cơm cũng không được ăn
ngon. Em đã mang hoa quả tới đây, giúp anh rửa đi, anh muốn ăn, cổ họng
đang đau lắm.” Nói xong ho một tiếng, ho thật, không phải giả vờ. Lời
nói rất đáng thương, tuổi thanh niên bi thảm, người ngoài không biết,
còn tưởng cô ngược đãi hắn.
Mười ngày qua Chu Dạ
không gặp hắn, thấy hắn gầy đi nhiều, râu không cạo, sắc mặt không
tốt, hơi vàng, môi tái, hình dạng rất tiều tụy. Làm sao nỡ quyết tâm
cứng rắn nữa? Nghe hắn nói đau họng, nghĩ cam là loại quả mát, giảm
nhiệt, vì thế dùng dao gọt cam. Hắn ăn cam xong, còn nói đói bụng.
Cô nhìn đồng hồ, tức
giận nói: “Mới ba giờ chiều, anh đã đói bụng là thế nào?” Hắn đáng
thương nói: “Từ tối qua tới giờ anh chưa được hạt cơm nào vào bụng,
vừa mới truyền nước, tinh thần tốt một chút, mới muốn ăn chút gì
đó.” Chu Dạ nghe xong, trong lòng mềm lại, nói: “Anh đợi một lát, em
ra ngoài mua cho anh.”
Truyền nước xong, y tá
tới rút kim, nói hắn có thể ra viện. Chuyện gia đình còn chưa giải
quyết xong, sao có thể đi chứ. Vì thế yêu cầu người ta truyền cho hắn
một chai nữa. Chu Dạ quay lại, nói: “Đang ốm, nên ăn nhẹ. Em mua cho anh
ít cháo gà, anh ăn một ít đi.” Múc ra bát.
Vệ Khanh nói: “Tay
phải anh đang cắm kim, ăn không tiện…” ánh mắt nhìn cô, không nói. Cô
đành ngồi trước giường, đút cho hắn ăn, vẫn không nói không cười,
khuôn mặt trầm tĩnh. Vệ Khanh cũng không dám nói như lung tung, sợ
chọc giận cô, sắc mặt mà biến đổi, coi chừng uổng phí công sức. Cô
gái nhỏ này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Trong lúc nhất thời,
trong phòng bệnh chỉ tiếng ăn cháo, rất im lặng. Không nghĩ một lúc
sau, một ít cháo bắn vào mặt hắn, hắn “á” một tiếng. Cô vội buông
bát, quay ra tìm không thấy giấy ăn, vì thế lấy tay lau giúp hắn.
Vệ Khanh nghiêng mặt,
nhân cơ hội hôn lên tay cô, thở dài: “Chu Dạ, anh ốm thành như vậy, em
còn muốn giận tới bao giờ? Chờ anh chết có phải không?” Cô cứng
người lại, cúi đầu không nói gì, rút tay lại. Vệ Khanh thấy thế, tay
trái vương lên, kéo cô vào trong lòng, ở bên tai cô