
hích. Chu Dạ há miệng thở hổn hển,
động tác điêu luyện như vậy, cô cũng hơi động tình. Cố gắng chống cự
lại mê hoặc, dùng sức véo đùi mình một cái, đau thở ra tiếng, lý
trí hoàn toàn hồi phục. Sau đó đẩy hắn ra, nhảy xuống đất, sửa lại
khóa kéo, kéo váy xuống.
Vệ Khanh ngạc nhiên
nhìn cô. Cô quay sang thản nhiên cười, tay sờ loạn ngực hắn. “Muốn thì
cũng được thôi, nhưng có điều kiện…” Vệ Khanh đã giống như tên đã lên
dây, không bắn đi được, loại đau khổ này có thể hiểu nổi, giữ chặt
cô, liên tục nói: “Được được được, điều kiện gì cũng đồng ý với em
hết…” còn muốn tiếp tục.
Chu Dạ ra vẻ không để
ý tới dục vọng của hắn, “Ngoan… không vội…” kiễng chân hôn hôn hắn,
xoay người đi vào phòng khách, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy,
hai tay ôm trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nói: “Kí đi, xong rồi
chúng ta tiếp tục…” thực ra cô nhịn cũng rất vất vả
Vệ Khanh không có cách
nào khác, nhìn cô lắc đầu cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi cô:
“Cái gì thế? Khế ước bán mình à?” Chu Dạ chủ động cởi áo sơ mi,
cảnh xuân lộ ra, ngón tay lướt qua vài vòng, sau đó ném lên trên đầu
hắn, nhíu mày nói: “Sao nào? Sợ rồi sao?” Chỉ có như vậy đã khiến
dục hỏa của Vệ Khanh “phừng” một tiếng, bốc cao, suýt chút nữa chảy
máu mũi. Lý trí mất hết, mắng “yêu nữ!”. Nhanh chóng ký tên mình
lên.
Chu Dạ ghé sát vào
người hắn, thổi hơi, còn hỏi: “Không xem qua sao? Không sợ em bán anh
à?” Vệ Khanh trả đũa lại, trừng phạt cô: “Tiểu yêu tinh, một
ngày nào đó anh sẽ chết ở trong tay em.” Cô cười ha ha, nhưng mà chẳng
mấy chốc liền cười không nổi, Vệ Khanh giày vò cô kêu liên tuc, vội
cầu xin tha thứ. Vệ Khanh còn chưa thỏa mãn, tức giận nói: “Tiểu yêu
tinh, về sau còn dám nữa hay không?” Giờ ngay cả giấy bán mình cũng
đã ký, cả đời anh minh bị hủy hoại trong chốc lát, nếu truyền ra
ngoài, sợ làm trò cười cho người trong ngành.
Chu Dạ chờ hắn thỏa
mãn xong, không cam lòng nói: “Xem sau này em trừng phạt anh thế nào?”
Cầm tờ “giấy bán mình”, đắc ý vô cùng. Vệ Khanh đành lắc đầu thở
dài, nhắm mắt lại hỏi: “Trong đó viết gì thế?” Chu Dạ hắng giọng,
bắt đầu đọc: “Điều một, từ giờ trở đi, anh chỉ được phép đối xử
tốt với một mình em, phải chiều chuộng em, không thể lừa dối em, hứa
với em việc gì, anh đều phải làm được; nói chuyện với em phải thật
lòng. Không được bắt nạt em, mắng em, phải tin tưởng em, khi người
khác bắt nạt em, anh phải giúp em trước, khi em vui vẻ, anh phải cùng
em vui vẻ; khi em không vui, anh phải dỗ dành cho em vui, vĩnh viễn cảm
thấy em xinh đẹp nhất; trong mơ cũng chỉ được mơ thấy em; trong lòng
anh chỉ có một mình em.”
Vệ Khanh nhìn cô bật
cười, đọc gì mà cứ như đọc lời thoại trong phim vậy. Cô hung hăng
nói: “Cười cái gì mà cười? Nhìn xem, anh làm trái bao nhiêu điều?
Hứa với em chuyện gì, anh đều làm được sao? Người khác bắt nạt em,
anh có bênh vực em trước sao? Vợ anh bị người ta tát một cái, anh
đứng bên cạnh nhìn còn gì?” Vừa nhắc tới chuyện này, lửa giận lại
bốc lên, cứ nghĩ tới là giận! Vệ Khanh vội nói: “Nhất định tuân
thủ, không dám trái lại. Có còn nữa hay không?”
Cô lườm hắn một cái,
“Đương nhiên là còn, anh nghĩ là em bỏ qua cho anh dễ dàng thế à.?”
Tiếp tục đọc, liên tục hơn mười điều, Vệ Khanh càng nghe đầu càng
phình to ra, cái gì mà không thể quản đầu quản chân, cơm nước xong
phải rửa ba không chớp mắt, phi lễ chớ nhìn, Vệ Khanh nghĩ thầm,
viết thật súc tích, lại còn không được ép cô làm chuyện cô không
muốn làm là chuyện gì? Vội vàng nói: “Báo cáo bà xã đại nhân,
tiểu nhân kháng nghị, đây là hiệp ước không bình đẳng!”
Chu Dạ lạnh lùng nhìn
hắn: “Kháng nghị không có hiệu lực, bác bỏ chống án.” Tiếp tục
đọc: “Bản hiệp ước này có hiệu lực vô thời hạn, từ ngày ký tên
bắt đầu có hiệu lực, mỗi bên photo một bản, do Chu Dạ cất giữ, chưa
có chủ nhân đồng ý, không thể tự tiện sửa đổi, hiệu lực theo pháp
luật.” Một đòn nện xuống!
Vệ Khanh nghe xong điều
kiện thêm vào cuối cùng, kêu ầm lên: “Cái gì?” Phạt hắn chép bản
kiểm điểm á? Hắn có nghe nhầm hay không? Chu Dạ lấy một tờ giấy trên
bàn, nói: “Đều là tại anh, làm hại em bị quản lý kí túc phạt viết
bản kiểm điểm, mỗi lần đều nói nội dung chưa đủ khắc sâu, liên tục
viết ba lượt, là nỗi nhục lớn trong đời! Toàn văn tổng cộng có chín
trăm hai mươi bảy chữ, phạt anh chép một trăm lần.”
Vệ Khanh rống to: “Đả
đảo! Không thể làm nô lệ!” Vỗ bàn