
hư Phương Anh, Huyền Thương tham gia hát hò, diễn kịch thi văn nghệ. Còn các thành viên khác trong lớp thì đang rất háo hức với hội trại, từ việc nhỏ nhất như giấy trang trí, khung trại, mô hình… đều được nhiệt tình hưởng ứng. Tôi khá mệt với việc phải lên kế hoạch và phân công xem ai sẽ đảm nhận những công việc gì. Nhóm Hiếu “hâm”, Xuân Trường, Ngọc Bảo, Hoàng Lâm lo đảm nhiệm bản vẽ và mô hình, nhóm Trung, Nguyệt, Hoa, Ngọc Lan lo đảm nhiệm cắt giấy trang trí, nhóm Mai, Hà thì lo các khoản về hậu cần và những món ăn chúng tôi sẽ bán ở hội trại hôm đó… tóm lại là hàng đống việc đổ lên đầu nhưng xem ra ai cũng nhiệt tình vì dù sao đây cũng là hoạt động đầu tiên vào cấp 3 mà chúng tôi sẽ cùng nhau làm. Nhóm bóng đá 6 người của Đông Đông ngoài việc tập luyện cũng giúp cả lớp những việc như tập căng bạt, cây gậy… Là lớp trưởng nên trọng trách của tôi càng trở nên nặng nề hơn, nhưng tôi đang phấn đấu để trở thành một cô gái tự tin, quyết đoán và giỏi lãnh đạo nên tôi cố gắng hết sức mình coi như đây là một khoảng thời gian để tập dượt.
Việc phân công ở lớp tôi phải quản lý và bao quát tất cả, ngoài ra, bản kế hoạch hội trại ở trường các chương trình đều do tôi viết ra nên để kết hợp triển khai với các lớp khác cũng là một vấn đề đầy trọng trách. Đình Văn sau khi xem bản kế hoạch đã rất khen ngợi tôi, cũng chỉ có một vài điểm nhỏ cần sửa lại.
- Anh đã không lầm khi nhìn nhận khả năng về em, bản kế hoạch rất tuyệt! Đình Văn khen ngợi tôi khi tôi đến gặp anh để bàn bạc.
- Hi, em cũng chỉ viết theo những gì em cảm thấy là hợp thôi.
- Nhưng rất ok, cũng khá mới lạ nữa.
- Cảm ơn anh.
- Việc thi đấu bóng đá anh sẽ lo, chương trình Văn nghệ bên Chuyên Văn 10 sẽ đảm nhiệm, hoạt động sách ảnh sẽ do Chuyên Lý 12, cắm trại sẽ do cả ban tổ chức tiến hành chấm điểm, những hoạt động chung trong ngày sẽ được tập dượt, riêng khoản nhảy cổ động thì anh sẽ giao cho Chuyên Anh… Còn em sẽ bao quát và tổ chức chung. Đây là dịp mà em có thể thể hiện tài năng lãnh đạo của mình, cuối chương trình còn có cuộc bầu chọn dành cho “người lãnh đạo tài giỏi” của cả trường đấy.
Tôi nghe từng lời Đình Văn nói không sót một chữ nào, tôi khá hào hứng với cuộc bầu chọn này vì đây là cuộc bầu chọn thường niên. Mỗi năm chỉ có một người nhận được đề cử cho giải thưởng này và cũng sẽ trở thành người nổi tiếng trong trường. Tôi được biết hai năm liền giải đó dành cho Đình Văn.
Tôi chớp chớp mắt đứng xem những bức ảnh trong phòng truyền thống của trường, có một góc những bức ảnh lưu lại những ngôi vị “lãnh đạo tài giỏi” của trường trong nhiều năm qua. Điều đặc biệt là trong suốt 15 năm tổ chức chương trình này chưa hề có một cô gái nào đạt được danh hiệu này.
- Thế nào? Em sẽ là một trong những người được vinh danh ở đây chứ?
Đình Văn cười tủm tỉm rồi nói với tôi khi mắt tôi đang dán vào những bức ảnh và bằng khen một cách đầy thán phục. Tôi vẫn chăm chú và thầm ao ước một ngày ảnh của tôi sẽ được dán bên cạnh ảnh của Đình Văn như thế này.
- Cô gái quyền lực nhất và duy nhất trong 15 năm qua, em nghĩ em sẽ trở thành cô gái đó không?
Tôi ngước mắt lên nhìn Đình Văn, đôi mắt anh nhìn về phía những bức ảnh và danh hiệu. Tự sâu thẳm tâm hồn tôi có một điều gì đó thôi thúc một cách mãnh liệt, nó giống như một nguồn sức mạnh vô cùng ghê gớm mà tôi chưa lần nào khám phá ở bản thân mình
“Đình Văn, nếu em có thể trở thành cô gái duy nhất trong 15 năm lịch sử trường đạt được vị trí đó, thì anh có đưa mắt về nhìn em chỉ một lần thôi không?”
Sau cuộc gặp mặt nói chuyện với Đình Văn trong phòng truyền thống của trường, tôi mang trong mình một quyết tâm cao ngất trời. Việc đầu tiên trong số những chuỗi việc tôi đặt ra cho mình, ngoài việc giảm cân để có được một vóc dáng đẹp đẽ ra thì tôi tìm tòi đọc sách cũng như nghiên cứu những kĩ năng để hoàn thiện phục vụ cho cuộc thi tìm kiếm “người lãnh đạo tài giỏi”. Cho dù đây chỉ là một cuộc thi có qui mô nhỏ của trường nhưng tôi thật sự muốn thử sức, có lẽ bởi Đình Văn, anh chính là nguyên nhân để tôi có niềm động lực để phấn đấu. Tuy nhiên tôi vẫn gặp phải những vấn đề bất cập, đó là việc ngại ngùng phát biểu trước đám đông, mặc dù khi làm lớp trưởng của A1 tôi cũng đã cố gắng cải thiện, nhưng dường như tôi vẫn cảm thấy chẳng tự tin chút nào. Có lẽ tôi lại mắc thêm một căn bệnh nữa đó là KHÔNG THỂ PHÁT NGÔN CHÍNH XÁC NHỮNG Ý CẦN DIỄN ĐẠT.
Tôi lại lôi hàng đống vấn đề của tôi đến tìm Đông Đông, mấy ngày hôm nay tôi chẳng đợi cậu ấy ở sân bóng nữa, Đông Đông đang cố gắng tập luyện cho giải đấu còn tôi cũng đang bận điên đầu với cuộc thi kia. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn phải vác cái mặt buồn tẻ của mình đến gặp đồ điên này.
- Hơ… chào cậu… Tôi giơ tay lên ra hiệu chào Đông Đông, cố gắng cười một cái để tỏ vẻ tự nhiên nhưng chẳng hề được.
Đông Đông vứt quả bóng ra cho người khác rồi chạy đến bên cạnh tôi, trên trán cậu ấy mồ hôi lấm tấm, tôi thấy rõ những vệt bẩn vì lăn lộn trên ngực áo cậu ấy.
- Nhìn mặt thấy ghét rồi. Đông Đông đưa tay véo má tôi một cái.- Nói đi, có việc gì?
- À, à thì… tớ muốn đến xem cậu