Teya Salat
Cô Nàng Hoàn Hảo

Cô Nàng Hoàn Hảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323432

Bình chọn: 10.00/10/343 lượt.

hải để ý đến tớ, vì thế, cậu hãy chống mắt lên mà coi!

Tôi hậm hực có lẽ vì câu nói kiểu “trêu tức” của Đông Đông, nhưng thật ra cậu ấy nói đúng, tôi vẫn chưa thật sự quyết tâm để thay đổi chính bản thân mình. Vậy thì làm sao Đình Văn có thể nhìn tôi bằng con mắt khác và anh sẽ thay đổi thái độ của anh ấy về tôi cơ chứ. Ngoài điều duy nhất là anh ấy biết tỏng là tôi thích anh.

– Mình sẽ làm được, từ giờ trở đi, mình sẽ thay đổi bản thân!

Tôi nhìn mình trong gương rồi hạ quyết tâm, lại một quyết tâm cao ngất trời nữa. Tôi lao vào bàn học và lấy tất cả giấy bút ra, kẻ bảng và ghi rõ từng việc tôi phải làm. Tôi bắt đầu bằng việc sẽ học để theo kịp đội tuyển Toán đó là kế hoạch để chứng tỏ trí tuệ, và sau đó tôi sẽ lên kế hoạch để thay đổi bản thân bên ngoài.

“Những chàng trai thông minh thường hay thích những cô gái thông minh” Đó là điều mà tôi lại đọc được trong một cuốn tạp chí. Ban đầu tôi cho đó là việc “ngớ ngẩn” nhưng thực sự lòng ngưỡng mộ và sự yêu thích cũng chẳng cách nhau mấy gang tấc. Vì thế, tôi nhận ra rằng, việc trước tiên để thu hút sự chú ý thì tôi phải có “trí tuệ”, tôi phải tài giỏi và làm cho người khác phải thật sự bị cuốn hút bởi tài năng của mình, còn sau đó, vẻ bề ngoài sẽ là một kế hoạch khác…

Tôi lao vào học đội tuyển như một đứa tâm thần, bố mẹ tôi lại một lần nữa được phen hú hồn và họ lại tỏ ra rất sợ khi thấy tôi rơi vào tình trạng KHÔNG THỂ KIỂM SOÁT ĐƯỢC HÀNH ĐỘNG CỦA BẢN THÂN. Trước đó, nhờ tác dụng phụ của hội chứng này, tôi đã thi đỗ cấp 3 với điểm số tuyệt đối, và giờ, tôi đang vận cả 12 thành công lực ra để cứu vớt chính tôi, đứa con gái đầy khiếm khuyết để trở thành một cô gái có trí tuệ và tài năng.

Những ngày tháng học đội tuyển Toán, dường như tôi và Đông Đông bị cuốn vào cái guồng quay đó, chúng tôi trên lớp cùng nhau thảo luận, thậm chí tranh cãi không ngừng về một con số. Tôi bướng bỉnh, cậu ấy cũng thế vì thế câu trả lời luôn phải nhờ đến sự can thiệp của thầy giáo, nếu không có lẽ hai tên đã choảng nhau vỡ đầu đến mấy lần.

Những buổi chiều học đội Tuyển, khi tan học, Ngọc Lan vẫn thường đứng đợi Đông Đông rồi cùng về. Cô ấy rất kiên nhẫn và dịu dàng, mặc kệ cho tôi và Đông Đông chết lì ở trong lớp cho đến khi vẫn chưa tìm ra đáp số, cô ấy vẫn đợi Đông Đông ngoài cửa rồi lôi sách ra đọc. Tôi ít khi nói chuyện với Ngọc Lan, nhưng chính tôi còn bị thu hút bởi nét dịu dàng của cô ấy.

Mỗi lần nhìn thấy Ngọc Lan đứng đợi Đông Đông rồi sau đó cô ấy leo lên xe cậu ấy để ra về. Lòng tôi… thật sự rất đau đớn mà không hiểu được lí do vì sao.

Thật sự, tôi không biết gì về Ngọc Lan cả, ngoài cô bạn mới đến chuyển về từ đầu năm lớp 11. Tôi chỉ nghe xôn xao trong lớp bố mẹ Ngọc Lan đều ở Nhật, cô ấy chuyển về sống với ông bà ở Việt Nam với lý do cá nhân nào đó. Không ai biết được nguyên nhân đó là gì, tôi đã thấy ánh mắt buồn của Ngọc Lan, tôi thấy có điều gì đó khó hiểu từ cô bạn này. Thực tình tôi cũng muốn tìm hiểu và thân thiết hơn với Ngọc Lan, nhưng Đông Đông đã làm điều đó thay tôi rồi. Ngay sau khi Đông Đông làm thân với Ngọc Lan, cô ấy đã thay đổi, cô ấy vui vẻ hơn, vẻ ngoài rụt rè cộng với sự thờ ơ với thế giới bên ngoài đã biến mất, thay vào đó là những ánh mắt vui tươi và nụ cười thân thiện. Nhưng với tất cả những mối quan hệ bạn bè trong lớp, không ai có thể đến gần hơn cô ấy để biết được những chuyện riêng tư.

Kỳ thi đang tới gần hơn, tôi và Đông Đông cùng nhau cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho việc ôn luyện, chúng tôi cùng nhau chọn một địa điểm yên tĩnh trong một lớp học trống phía sau khuôn viên trường.

Tôi vác theo một đống sách vở và tài liệu, kèm theo những dạng bài tập mới tôi đã nghiên cứu được để trao đổi với Đông Đông. Đây là thoả thuận giữa hai chúng tôi bởi vì đó là cách mà theo tôi nghĩ sẽ học nhanh nhất.

Khung cửa sổ của lớp học ánh nắng chiếu xiên ngang, không khí trong veo nhưng nhìn qua những tia nắng ấy những đám bụi liti đang chuyển động hỗn loạn. Tôi hít một hơi dài, cố để lấy lại tinh thần khi phải đối mặt với những bài toán hóc búa. Tôi và cậu ấy miệt mài làm bài tập, chỉ khi thật sự có những vấn đề mỗi người không thể hiểu mới đưa ra để thảo luận. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng động khẽ cót két của cánh cửa sổ, hương hoa nhè nhè thoảng và có cả tiếng loạt xoạt mỗi khi những cơn gió khẽ thoảng qua.

- Đông Đông, bài này, tớ không hiểu.

Tôi là người phá vỡ cái không gian yên tĩnh bằng một câu hỏi.

- Để tớ xem.

Đông Đông tiến lại ngồi gần tôi “Bài này à, đây là một dạng của chứng minh bất đẳng thức, ta sẽ dùng phương pháp chứng minh ngược…” Cậu ấy chậm rãi giảng giải cho tôi từng tý, từng tý một. Nhưng thật sự, đầu tôi không thể lọt được chữ nào, bởi ánh nắng bên cửa sổ hắt vào, bởi gió thoang thoảng, bởi cả những hạt bụi li ti cứ không ngừng chuyển động và cả bởi vì Đông Đông đang ngồi bên tôi, rất gần, tôi nghe thấy cả tiếng thở của cậu ấy. Đông Đông chăm chú giảng cho tôi, cậu ấy ghi ra từng lời ra nháp nhưng tai tôi chẳng nghe thấy gì hết.

Tôi ngắm nhìn khuôn mặt của Đông Đông chăm chú bởi lâu lắm rồi tôi mới có thể ngắm