Cô Nàng Hoàn Hảo

Cô Nàng Hoàn Hảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323660

Bình chọn: 9.00/10/366 lượt.

kịch bản thì cô gái sẽ…ngất hoặc giả vờ ngất sau đó chàng Hoàng Tử sẽ đưa nàng đi bệnh viện, chăm sóc, lo lắng suốt cả đêm. Bla…bla… Kết thúc tốt đẹp sẽ là nảy nở một tình yêu. Hừ, vậy đó, một đứa mọt phim, ham hố chuyện tình cảm như tôi chẳng tài nào học hỏi được những chiêu trò ấy mà áp dụng trong hoàn cảnh của mình. Haizz

Tôi đi vào thang máy, bấm tầng số 10.

- Chờ đã !!!

Có tiếng người nên tôi bấm nút mở để cho họ đi cùng nếu như không muốn lỡ chuyến sau.

- Chào !!!

Trời đất, cái vẻ mặt trâng tráo khó chịu của kẻ đáng ghét đen đủi cùng chung cư đây mà. Tôi đã gặp bao sự đen đủi rồi sao lại còn thêm tên này nữa chứ ?

- Hừm…e…hèm. Tên kia lên tiếng.

Tôi quay mặt sang một phía né tránh cái nhìn của « chàng trai trưởng thành to xác nhưng tâm hồn bé thơ » ấy.

- Hèm… tôi… cảm ơn vì… chuyện hôm trước. Anh ta lên tiếng, có vẻ rụt rè dò la xem thái độ của tôi như thế nào.

- Không có gì, người giúp người khi hoạn nạn thôi. Tôi đáp tỉnh bơ, ngẩng cổ lên rồi nhìn xuống, bàn tay vân vê từng ngón.

- Tôi cũng…xin lỗi vì chuyện hôm trước.

A ha, tên này giờ lại nói xin lỗi đây, đúng là, ông trời đang trêu ngươi tôi đây mà, một kẻ xấu xa giờ lại đang giở giọng rất chi là tử tế. Có khi nào là quỷ đội lốt người không ta ?

- Hừm, không có gì !

Đèn báo tín hiệu sắp đến tầng 10.

- Chào nhé, tôi bước ra khi cửa thang máy kêu kíng coong. Bỗng nhiên, anh chàng đó giật tay tôi lại, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi, chắc nịch.

- Đừng đi ! Anh ta nhắm mắt, thở hắt một hơi dài, như kiểu lấy mọi cam đảm để chuẩn bị nói với tôi một điều gì đó.

Tôi giật mạnh cổ tay khỏi anh ta, trợn tròn mắt vì ngạc nhiên vì không hiểu nổi cách cư xử lạ lùng này. Nói thẳng ra thì khi mà tôi vừa xảy ra những chuyện chẳng hay ho gì nhìn bộ dạng của tôi lúc này, tôi đâu có thời gian và tâm trạng để mà đứng đó mà nói chuyện với anh ta nữa. Nhưng khi cửa thang máy chạy qua mất tầng 10, tôi vẫn chẳng thể nào thoát khỏi bàn tay đó, hết sức giãy dụa, tôi chột dạ và không biết gã này đang dở trò xấu xa gì chăng. Tiếc thay, tôi đã là người nhủ lòng thương hại khi ôm ấp và che chở khi anh ta như một con mèo run cầm cập trong thang máy hôm trước.

- Cút đi, anh cút đi, anh mà tới gần nữa tôi sẽ kêu lên. Mẹ owiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!. Tôi gần như gào lên, anh ta bỏ tay tôi ra, đôi mắt trùng xuống.

- Tôi… chỉ muốn cảm ơn cô thôi mà !

Bỗng dưng lời nói ấy khiến tôi có cảm giác mình đang làm quá đà, chắc anh ta cũng là một người tốt. Có lẽ, tôi đang hiểu lầm nhã ý của anh ta.

- Thôi được rồi, tôi..chấp nhận. Giọng tôi khẽ run run.

- Vậy… cô đồng ý làm bạn của tôi chứ ! Anh ta tiến tới gần và khẽ túm lấy tay tôi một lần nữa.

- Được… thôi.. à … không… à thôi được rồi… Tôi lắp bắp, gật đầu miễn cưỡng bởi sợ anh ta nhỡ đâu sẽ có những hành động khác thái quá mà tôi không thể kiểm soát được.

Tôi thở phào khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của anh chàng kì dị. Tôi nói rằng mình đang có việc và hẹn gặp lại anh ta sau nhé rồi ra khỏi thang máy và đổi sang thang máy khác bấm xuống tầng 10. Đúng là, ngày gì mà đen đủ đường. Không, cũng không hẳn, ngày gì mà tôi gặp những chuyện kì dị như thế này không biết nữa. Hừ hừ !

Tôi về nhà, chị gái hỏi xem ăn uống gì chưa chị vẫn phần đồ ăn đó. Tôi từ chối rồi lao thẳng vào phòng mình. Cái bộ đồng phục hình con gà chiên giòn, cộng với vẻ bẩn thỉu và rách rưới của tôi bây giờ. Chao ôi, 17 năm rồi tôi mới thấy mình thảm hại như lúc này.

-Á, tôi khẽ kêu lên khi vạch tay áo lên một vết xước dài kéo dọc từ khuỷu xuống cổ tay…Chắc do lúc trước mải mê và bất ngờ trước sự có mặt của Đình Văn nên tôi không còn nhớ cũng như cảm nhận được vết thương. Đến bây giờ, dường như nó mới phát huy tác dụng.

Tôi lấy bông băng và thuốc sát trùng rửa vết thương rồi đi thay quần áo. Lên giường nằm, giờ tôi mới thấy ê ẩm khắp cả người. Nhưng giấc ngủ cũng đến nhanh chắc do ngày đầu tiên đi làm tôi đã phải mệt nhoài và cú va đập vừa xảy ra nữa.

* * *

Sáng sớm, tôi dắt con xe đạp đã cong méo hết cả ra hàng sửa xe và định bụng sẽ bắt xe bus đến quán làm thêm. Vừa thò mặt ra khỏi thang máy dưới tầng hầm để xe, tôi đã thấy tên dở người ở tầng 26 đang đứng ở đó như là có ý đợi mình.

Tôi tiến thẳng chỗ để chiếc xe đạp và định bụng sẽ làm lơ anh ta.

- Chào bạn !

- Chào… Tôi đang bận. Tôi đáp lạnh lùng và bước thẳng nhưng anh ta vẫn chạy theo.

- Chúng ta nói sẽ làm bạn cơ mà. Anh ta lí sự.

- Tôi đang rất bận… vả lại sắp muộn giờ của tôi rồi. Anh không nghe thấy à ? Tôi gần như nổi cáu với anh chàng. Tôi chỉ vào bộ đồng phục của mình để chứng minh cho những gì tôi vừa nói.

- Cô là đồ dối trá… Anh ta đứng sựng lại và nói với tôi như kiểu thất vọng.

Tôi vẫn cố quay đi mặc kệ anh chàng ở tầng 26 muốn làm gì thì làm. Dù tôi có nói rằng tôi đồng ý là bạn của anh ta, nhưng bạn bè có rất nhiều kiểu, bạn bè quen nhau trong thang máy cũng là một kiểu quen cơ mà. Vì thế, mặc kệ anh ta thích nghĩ gì thì nghĩ khi có một người bạn như tôi.

Tôi đến quán làm may là đúng giờ, « mụ Nam » nhìn tôi kiểu dò xét, cái kiểu nhìn như muốn đố


The Soda Pop