Old school Easter eggs.
Cô Nàng Hoàn Hảo

Cô Nàng Hoàn Hảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323880

Bình chọn: 9.00/10/388 lượt.

ai lầm. Người ta có thể nói rằng bề ngoài không là gì cả, không ai có thể đánh giá một cô gái với vẻ bề ngoài, nhìn vẻ ngoài bạn sẽ không thể đánh giá là người đó là người tốt hay xấu. Nhưng, để người khác hiểu được mình phải mất thời gian rất lâu, trong khi, ngoại hình là thứ đầu tiên người ta được cảm nhận. Vì thế, hãy chăm chút cho vẻ ngoài của bạn. Còn bên trong hãy tưới tắm cho tâm hồn tươi mát và đẹp đẽ. Chứ đừng để sự chênh lệch với cái bên trong và bên ngoài. Vô tình, vẻ ngoài sẽ đem lại cho bạn nhiều thứ tốt đẹp mà bạn không hề biết.

Việc chăm sóc cơ thể và sức khỏe cũng giống như việc bạn chăm chút tưới tắm cho một cái cây. Và cái cây nào khỏe nó có thể sống và chống đỡ được mọi thứ. Và một cái cây khỏe mạnh sẽ tạo ra những quả ngọt ngào. Tôi đã nhận ra được điều này sau vài trận ốm nhừ tử và ăn uống, thể dục thất thường. Dù tôi là ai và dù tôi muốn làm gì, dù ước mơ có cao xa thế nào, nếu không có thứ đầu tiền là sức khỏe thì sẽ chẳng ai có thể làm được việc gì dù là nhỏ nhất.

Tôi mở ngăn tủ để giày trong phòng của mình. Tôi khẽ dụt tay lại khi chạm vào một thứ.

« Đôi giày màu hồng »

Tôi cứ ngỡ rằng mọi thứ tôi đã lãng quên rồi, nhưng hóa ra, có những thứ người ta cứ dặn lòng càng quên thì lại càng nhớ, rất nhớ.

Tôi chọn cho mình một đôi giày khác rồi ra công viên tập thể dục, chạy thêm 5 vòng rồi hứng chí đi lộ xung quanh những con đường ngày xưa tôi hay lui tới.

Tôi tìm đến trường cũ, khung cảnh sáng sớm mát mẻ đầy tinh khôi. Hít một hơi căng đầy lồng ngực, tôi thổn thức hít hà nguồn không khí trong trẻo yên bình này. Nơi này vẫn là nơi tuyệt đẹp nhất. Mặc dù đã lâu rồi tôi đã để kí ức về ngôi trường gói gém vào sâu trong trí nhớ.

Nơi này là nơi đong đầy những kỉ niệm và đánh dấu sự trưởng thành của tôi.

Nơi này, là nơi vun vén những rung cảm đầu tiên cất lên nơi con tim tôi.

Nơi này, là nơi những nỗi đau đầu đời của tôi đã trở thành một vết cắt sâu lẹm, dù miệng viết thương có lành thì nỗi đau vẫn âm ỉ chứa mủ bên trong.

Tôi ngồi dưới sân trường vàng rực nắng, nhìn lên tán cây cao. Những chùm nắng lấp lánh qua tán lá cây chiếu xuống mặt đấy. Mắt tôi khẽ nheo lên, từng đợt gió khẽ thổi, những đám lá vàng rơi dưới sân trường bị thổi tung lên.

Tôi ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại và cổ khẽ ngửa ra đằng sau.

Bất giác, tôi mở mắt, ánh sáng lấp lánh của nắng khiến cho mắt tôi hoa lên. Tôi khẽ chớp chớp, làn gió khẽ thổi tung mái tóc của tôi…một mùi hương rất quen khẽ thoảng qua cánh mũi. Tiếng chim sáng sớm cất lênh lảnh lót và từng chùm nắng vẫn thi nhau nhảy múa rơi từ tán cây xuống. Gió hiu hiu thổi…

« Phương Phương, chào cậu ! »

Cậu ấy đứng ngay đằng sau tôi khẽ hé nụ cười, tôi vẫn đang ngửa cổ và há hốc mồm ,giật mình vì bị người khác bắt gặp cũng như giật mình vì sự xuất hiện quá đột ngột này.

Cậu ấy… vẫn là cậu ấy !

Cậu ấy khẽ vòng ra đằng trước và nhẹ nhàng ngồi xuống cạch bên tôi. Tôi vẫn cứ đang ngỡ mình mơ. Khuôn mặt cậu ấy bị mờ đi, tôi ngỡ rằng mình đang mơ chứ không phải hiện thực.

Tôi cứ ngỡ rằng, mọi chuyện đã quá xa xôi. Kí ức đã khép lại, nhưng trong chính khoảnh khắc này. Tôi gặp lại cậu ấy, người đã rời bỏ tôi đi không một lời từ biệt. Người đã khiến trái tim của tôi tan ra thành hàng trăm hàng nghìn mảnh vụn.

Tim tôi vỡ rồi. Có còn ghép lại được nữa hay không ?

Tôi không nói được câu nào, cổ họng nghẹn lại, mắt nhòe đi vì nước. Trên khuôn mặt của Đông Đông là nụ cười lém lỉnh của cậu ấy, khóe mắt của Đông Đông khẽ rưng rưng xúc động, tôi có thể cảm nhận được điều đó qua nỗi nhói đau ở tim tôi. Có thể, sau bao tháng ngày xa cách, cuộc gặp gỡ không báo trước này khiến cho cả hai bối rối.

- Tớ… về rồi đây ! Đông Đông khẽ nắm lấy tay tôi. Ánh nắng khẽ xiên từ vạt lá xuống đất, tôi giật mình dụt tay lại. Tôi như tỉnh giấc mơ và biết rằng, mọi thứ đang trước mắt tôi là thật, cậu ấy… cũng là thật.

- Tránh xa tôi ra ! Tôi khẽ kêu lên !

- Phương Phương ! Đông Đông thảng thốt kêu tên tôi và ngỡ ngàng trước thái độ ngoài mong đợi của cậu ấy.

Tôi đứng phắt dậy, khẽ quay đi và đưa tay lau những giọt nước mắt đang chực rơi xuống. Tôi quay đi để cậu ấy không thể nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc này !

- Tớ đã quên cậu rồi, đã quên Đông Đông rồi, từ nay chúng ta không phải là bạn bè nữa ! Tôi cất lên chậm rãi từng lời, và lắng nghe từng vết đau cứa lẹm tim mình. Nhức nhối, ngột ngạt đến khó chịu !

- Cậu …nói dối !

- Tùy cậu ! Tin hay không thì tùy. Tôi đã quên đi cậu từ rất lâu rồi. Tôi cũng đang vui vẻ với Đình Văn, tôi với anh ấy đang rất tốt, cực tốt. Vì thế, cậu đừng làm phiền cuộc sống của tôi ! Tôi phản ứng gay gắt hơn !

- Cậu… !

- Đông Đông, chúng ta, đã từng là bạn thôi….không phải là mãi mãi !

- Tớ xin lỗi ! Đông Đông mắt trùng xuống, khuôn mặt cậu ấy nhìn khắc khổ. Hai từ xin lỗi lí nhí trong cổ họng. Tôi trong lòng thỏa chí vì đã có thể rày vò được cậu ta, người mà đã từng làm cho tôi đau !

- …. Xin lỗi ! Vẫn hai từ đó phát ra từ cuống họng của Đông Đông.

Tôi bước chân ra về, quay lưng đi và không nhìn lại. Tôi hít một hơi thật dài để có thể có đủ dũng khí để