
u chúng tôi, và mọi lần đều là Đông Đông dang tay an ủi tôi, thì lần này, hãy để tôi dang tay ra che chở cho cậu ấy…
“Đông Đông, đừng sợ, có tớ ở đây!”
* * *
Cuối cùng, thì Đông Đông cũng trở về bên tôi, nhưng cậu ấy đã quên mất Phương Phương của cậu ấy là tôi, bác sỹ nói rằng sau ca phẫu thuật Đông Đông sẽ phải mất thời gian để tìm lại kí ức, đây là khoảng thời gian cậu ấy phục hồi, tạm thời sẽ rơi vào tình trạng như thế này vì ảnh hưởng từ ca phẫu thuật. Thời gian này, cậu ấy đã quên mất những kí ức về chúng tôi, quên mất tôi và cậu ấy đã từng kết giao tình bằng hữu, quên cả những tháng ngày cậu ấy hy sinh để bảo vệ tôi.
Hàng ngày tôi vẫn ghé qua bệnh viên thăm Đông Đông để chuyện trò và kể cho cậu ấy những kỉ niệm mà chúng tôi có. Tôi kiên nhẫn để làm quen với cậu ấy từ đầu, giống như tôi là một người hoàn toàn mới chủ động bước vào cuộc sống của cậu ấy. Đông Đông đã từng làm như vậy với tôi, cậu ấy đã tự bước vào cuộc sống của tôi và ở lại mãi mãi trong trái tim tôi và tôi chắc chắn sẽ ở lại trái tim cậu ấy.
Tôi phải phải bắt đầu mọi thứ từ đầu. Nhưng tôi không sợ, bởi vì tôi là Phương Phương cứng cỏi, bướng bỉnh và nhất định chỉ cần có quyết tâm tôi tin tôi rồi chuyện này sẽ qua thật nhanh. Tôi tỉ mỉ kể lại những kỉ niệm từ ngày đầu chúng tôi gặp mặt, những cuộc tranh cãi nảy lửa và cả những tháng này chúng tôi bên nhau tuyệt vời như thế nào. Và Đông Đông dường như cũng nhìn thấy sự cố gắng ấy ở trong mắt tôi, cậu ấy cũng kiên nhẫn để ngồi nghe tôi nói.
* * *
Sáng sớm, tôi và Đông Đông nằm dài trên thảm cỏ xanh ngoài khuôn viên bệnh viện. Nắng vẫn lấp ló ở những đám mây, có vẻ như trời đang muốn mưa nhưng mặt trời vẫn cố rọi những tia nắng nhỏ tinh nghịch xuống thảm cỏ xanh nơi chúng tôi đang nằm.
Tôi không kể lại những chuyện đau buồn đã qua mà chỉ nhắc đến những kí ức tươi đẹp nhất và đưa cho Đông Đông xem những tấm ảnh chụp hồi cấp 3, những tấm ảnh khi chúng tôi mới bước chân vào lớp 10, những tấm ảnh cậu ấy thi đấu bóng đá, tôi thi hùng biện và cả những tấm ảnh tinh nghịch hồn nhiên của đám học trò khi ấy. Bởi tôi muốn có chăng chút gì đó kí ức về tôi và cậu ấy rồi sẽ trở lại. Khi rời khỏi bệnh viện này, nhất định tôi sẽ đưa cậu ấy trở lại những nơi chúng tôi đã từng qua và cả những nơi mà chúng tôi chưa hề đặt chân đến.
Không gian yên bình và tĩnh lặng buổi sáng khiến cho tôi có cảm giác khoan khoái dễ chịu. Khuôn viên này khiến cho tôi quên mất thế giới đang tấp nập và hối hả ngoài kia. Tôi đưa một tấm ảnh rồi chỉ.
- Đây là Phương Anh và Huyền Thương đây là hai cô bạn ngồi chung bàn với bọn mình. Ngày đó, trong lớp có duy nhất cậu là đứa con trai được may mắn ngồi cùng bàn với hai cô bạn xinh đẹp nhất lớp đấy. Hi hi hi. Tôi khẽ cười.
- Cậu có ngồi cùng không?
- Có, chúng mình ngồi cạnh mà. Tôi trả lời
- Cậu cũng xinh đẹp! Đông Đông nhìn vào bức ảnh và nhận xét thế. Má tôi khẽ ửng hồng, hình như chưa lần nào Đông Đông khen tôi xinh mà lúc nào cậu ấy cũng cố châm chọc là tôi rất béo. Tôi khẽ thấy tim mình vui đến lạ.
- Còn đây là ai? Người đứng cạnh cậu này! Đông Đông mở tấm ảnh khác và hỏi.
- À…. Tôi bối rối khi nhìn vào bức ảnh. Đây là Đình Văn, anh ấy học hơn chúng mình một khóa. Đình Văn nói sẽ đến thăm cậu đấy!
- Cậu thích anh ta à? Đông Đông hỏi tôi.
- Hả??? Sao cậu nói vậy?
- Tớ chỉ nói thế thôi. Đông Đông nhún vai tỏ vẻ chẳng quan tâm. Cậu ấy lại chuyển qua những tấm ảnh khác và dừng lại ở tấm ảnh của tôi và Huy
- Anh chàng này thích cậu à?
- Hơ? Sao cậu hỏi toàn những câu kỳ lạ?
Đông Đông xoay người lại rồi nằm ngửa mặt hai tay gối đầu nhìn trời, tôi cũng xoay người lại. Những tia nắng nhỏ khiến tôi chói mắt khẽ chớp chớp và hai mắt khẽ nheo để thích nghi với ánh sáng quá sức chói.
Tôi khẽ nhắm mắt cảm nhận thứ không khí trong lành và những cơn gió mát lành đang thoảng qua mát dịu, cảm giác êm ái khi nằm lên thảm có đang mơn man lên da thịt tôi.
Bỗng nhiên đang mơ màng, tôi cảm nhận có 1 bàn tay thật ấm nắm chặt tay tôi. Khẽ nghiêng đầu, tôi thấy Đông Đông cũng nhắm nghiền mắt và mỉm cười, ở khóe môi cậu ấy là một nụ cười lém lỉnh. Nụ cười mà lần đầu tiên gặp gỡ đã khiến tôi thu hút và nụ cười đó cứ theo tôi mãi mà chẳng thể nào quên.
Tôi xiết chặt tay Đông Đông, chúng tôi nằm giữa nắng, giữa mùi thơm dịu của cỏ và những cơn gió đang man mát hiền hòa chạm vào da thịt. Giữa khung cảnh này, tôi nghe trái tim mình đang run lên và lấp lánh hạnh phúc. Không một lời yêu nào, không một lời hứa hẹn cho tương lai nhưng tôi biết quãng đường chúng tôi đi sau này nhất định sẽ có nhau.
“ Đông Đông à? Cảm ơn cậu, về tất cả”
“Đừng nói cảm ơn, vì tớ sinh ra để bảo vệ cậu”
“ Dù sao thì…”
“ À, điều thực ra tớ còn nhớ, rất nhớ…. Đó là tờ giấy cậu viết với quyết tâm trở thành một cô nàng hoàn hảo. Hi hi hi. Mặc dù tớ thấy khi ấy thật buồn cười vì hồi đó cậu béo ú lại còn vụng về nữa. Ha ha ha!
“ Cậu… cậu nhớ rồi hả? Nhớ hết rồi sao” Tôi tròn mắt quay sang Đông Đông
“Ờ, thực ra cũng đang dần nhớ lại….”
“Vậy còn giả vờ hỏi tớ những điều ngốc xít”
“Hehe, tớ chỉ muốn xác nhậ