
ch tôi đã sống hai mươi tư năm chưa
lần nào bị đánh tơi bời trước mặt người khác như lần này.
Tần Mạch, chẳng lẽ đây là khắc tinh trong truyền thuyết…
Tôi định lén rời khói khách sạn thì Vương đại miêu nhìn thấy, hắn bắt được tôi nói bất cứ giá gì cũng không cho tôi đi. Một đám bạn lang sói
tiếp tục áp giải tôi đến quán rượu.
Tâm tình của tôi vốn đã bị Tần Mạch làm rối loạn, đến quán rượu tôi cũng không từ chối gì, một ly rồi lại một ly.
Kết quả, kết quả rõ ràng là ——
Tôi say.
Nhưng nếu tôi biết sau khi say tôi làm ra chuyện gì thì dù hôm đó có
tâm phiền ý loạn ngàn lần vạn lần, có đánh chết, tôi cũng không dám uống nhiều rượu như vậy…
Hôm sau tôi tỉnh dậy, đầu đau kinh khủng. Cảm thấy trên đầu hơi nằng
nặng, tôi vươn tay lên sờ, vốn đang mê man chưa tỉnh hẳn lúc này đầu óc
càng thêm đông đặc. Tại sao đầu mình sờ vào lại kỳ quái như vậy? Tôi lê
lết thân tàn qua nhìn vào tấm gương của tủ quần áo, chỗ mắt cá chân hơi
đau nên bước đi hơi tập tểnh, cho đến khi nhìn thấy người trong gương
thì tôi hoàn toàn sửng sốt.
Trên trán tôi quấn một lớp băng vải thật dày, dù như vậy vẫn lộ ra
một vài chỗ thấm máu, tôi đưa tay chạm nhẹ, cảm giác đau đớn truyền tới
nhắc tôi đây là sự thật. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng mình trong
gương, tầm mắt chậm rãi rơi xuống cổ, một vết môi hôn đỏ tươi hình “trái dâu tây nhỏ” làm tôi lạnh xương sống.
Có phải tôi… trong cơn say rượu đã “làm nhục” người đàn ông nào đó
rồi chăng? Mà đối phương vì giữ trọn kiên trinh nên đã “xuống tay” cự
tuyệt khiến tôi đầu rơi máu chảy?
Trong đầu tôi bỗng hé ra một gương mặt biểu tình lãnh đạm…
Tôi không khỏi rùng mình một cái, gắng gượng nhớ lại chuyện hôm qua nhưng đầu nhâm nhẩm đau, cái gì cũng nghĩ không ra.
Thôi bỏ đi, tôi thở dài một hơi, ánh mắt quét một vòng quanh phòng
ngủ: vẫn còn sạch sẽ, tôi thầm nghĩ, vậy chuyện hôm qua chắc cũng
không quá đáng lắm. Cổ họng khô rát, tôi mở cửa phòng ra ngoài uống nước nhưng khi nhìn thấy phòng khách, trong nháy mắt tôi hoàn toàn ngây
người.
Một phòng toàn là đàn ông! Nào là nằm trên sô pha, nằm trên mặt đất,
tựa vào bàn trà, đếm tới đếm lui khoảng sáu bảy người đàn ông, nằm nghẹt cả căn phòng nhỏ của tôi.
Tôi nuốt nước miếng, tay sờ sờ vào vết “dâu tây” nho nhỏ, đo đỏ trên
cổ, trong phút chốc cảm thấy một trận mê muội. Chẳng lẽ, ngày hôm qua,
tôi và mấy người đàn ông này cùng nhau… làm?
Là kiểu “bầy đàn” trong truyền thuyết…
Tôi vịn vào khung cửa, một lúc lâu sau mới lấy lại bình tình, nhìn kỹ đám người kia —— thì ra tất cả đều là nhóm nhóm bạn lang sói của Thẩm Hi Nhiên.
Lúc này, trong lòng tôi nhẹ nhõm một ít vì tôi biết dù có say quên
trời quên đất thì tôi cũng nhất định không phát sinh quan hệ với đám
người này nhưng “trái dâu tây” trên cổ và vết thương trên đầu từ đâu mà
có?
Trong lúc tôi đang đứng ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghe được tiếng loảng xoảng, leng keng trong phòng bếp.
Có người ở nấu cơm?
Tôi chần chờ một chút, chậm rãi đi đến bếp, vừa đến cửa một người đi
ra suýt nữa đụng trúng tôi, người nọ vội vàng lui về sau mấy bước, tránh không để cháo sánh ra bên ngoài, thấy hình dáng người này, đây là lần
giật mình thứ ba kể từ lúc tôi tỉnh lại.
“Ách… Trần, trần tiên sinh, tại sao anh ở đây??”
Trần Thượng Ngôn tiên sinh, là vị bác sỹ mà tôi đã xem mặt, đao pháp
tinh chuẩn, trong nhà có xác động vật ngâm phooc môn. Lần trước chia
tay, anh ta có hứa sẽ liên hệ lại nhưng cho đến hôm qua thì chúng tôi
vẫn chưa liên hệ lần thứ hai. Thế mà hôm nay, tỉnh dậy sau cơn say thì
tôi và anh ta đã trực tiếp liên hệ tận nhà luôn.
Chuyện gì đây!
Quanh mắt anh ta có quầng thâm, xem ra anh ta trải qua một buổi tối
chẳng yên lành gì. Anh ta che chắn bát cháo thật cẩn thận, đặt lên bàn,
ngượng ngùng cười: “Hôm qua cô uống say quá nên không nhớ gì, là cô gọi
điện kêu tôi đến.”
“Tôi?”
Tôi lại ngẩn ngơ, vội vàng sờ soạng túi quần áo đầy mùi rượu của
mình, rút điện thoại ra nhìn thì thấy quả nhiên, cuộc gọi cuối cùng
chính là gọi cho Trần Thượng Ngôn. Tôi bóp bóp trán: “Ân, được rồi, thật ngại quá, thật sự hôm qua tôi uống hơi nhiều, không nghĩ tới…” lại làm
phiền đến anh.
Tôi chưa nói dứt lời thì anh ta đã nói tiếp: “Tôi cũng không nghĩ
tới.” Anh ta xấu hổ nói “Tôi không nghĩ em say rượu lại nói ra lời thật
lòng, càng không nghĩ em có tình ý với tôi, ha ha, Tịch Tịch, bây giờ
tôi vẫn cảm giác như đang nằm mơ.”
Tịch Tịch…
Tôi cảm thấy so với anh ta, tôi lại thấy tôi còn giống nằm mơ hơn cả anh ta.
Anh ta không nhìn thấy tôi bị dọa đến nỗi tâm trí bay mất hết vẫn
tiếp tục độc thoại: “Kỳ thật Tịch Tịch, em không biết, từ khi chia tay
lần trước anh vẫn luôn nhớ lời em nói, em nói đúng, rất ít phụ nữ có thể chịu đựng được các thói quen của anh nên anh buộc mình phải từ bỏ
chúng. Hiện giờ anh ra ngoài không còn mang theo dao giải phẫu, hôm qua
lúc nhận điện thoại của em vừa lúc anh đem nốt cái xác cuối cùng trong
nhà tặng cho người khác. Anh không dám liên lạc với em là vì anh sợ…anh
sợ anh vẫn chưa đủ tốt với em.”
Anh ta càng nói, mặt càng hồng: “Kết