
Thẩm gia, tiệc cưới được đãi ở hai nơi, một là đãi theo kiểu Châu Âu
trên bãi cỏ của khách sạn, một là đãi theo kiểu truyền thống ở sảnh trên lầu khách sạn mà tôi lại được mời dự tiệc Âu còn Tần Mạch lại được mời
dự tiệc truyền thống, do đó từ đầu đến cuối bữa tiệc, tôi và anh đều
không hề gặp mặt lần nào.
Mặc dù ngày hôm nay nhưng công việc của tôi vẫn không hề thiếu, các
cuộc điện thoại ồ ạt đánh tới, hết người này gọi đến người kia gọi,
chuyện nhỏ, chuyện lớn gì cũng gọi, tôi vừa trốn vào một góc vừa lau
nước mũi vừa nghe điện thoại. Mới ngừng một cuộc gọi thì chuông lại reo
tiếp. Đầu óc tôi choáng váng muốn quăng luôn di động chạy lấy người,
nhưng khi thấy tên người gọi trên màn hình thì tôi chỉ còn cách nhận
lệnh ấn phím nghe.
“Trình đại tiểu thư, không phải cô đang làm đám cưới sao? Còn có thời gian gọi cho em hả?”
” Tần Mạch nhà em sắp xảy ra chuyện rồi, mau lên đây nhìn xem.”
Cả người tôi chấn động, lắc lắc đầu vài cái cho bình tĩnh, hít sâu, rảo bước trên đôi giày cao gót bước vào thang máy.
Cửa thang máy vừa mở đã thấy Vương đại miêu lâu ngày chưa gặp đang
đợi trước cửa, thấy tôi hắn nhỏ giọng: “Trình Thần bảo anh đi đón em, em đi thẳng vào tuốt trong kia, khách ở đó đều là VIP, em đến nói vài câu, uống mấy ly rượu rồi đưa Tần Mạch đi là được rồi. Chuyện sau đó để bọn
anh giải quyết cho.”
Tôi vừa đi vừa hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Em có biết gần đâu tài chính Tần thị gặp khó khăn không?”
Tôi nhíu mày ừm một tiếng.
Đại miêu bất đắc dĩ nói: “Xã hội này chỉ có dệt hoa trên gấm, không
có chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lần này Tần Mạch bị đá
rớt trúng đầu rồi.”
Không có thời gian hỏi thêm, nhân viên phục vụ đã đưa tôi đến sảnh
tiệc, Vương đại miêu không tiện đi cùng nên tránh một bên ra hiệu bảo
tôi đi vào. Tôi hít sâu một hơi, thầm nghĩ, chết tiệt, Tần Mạch, chị
chịu thiệt vì cưng như vậy, sau này mà dám làm chuyện có lỗi với chị,
chị sẽ cạo sạch lông mày cưng luôn!
Tiệc truyền thống Trung Quốc dĩ nhiên có quy củ chính thống hơn tiệc
Châu Âu ở dưới rất nhiều, vừa vào tôi đã thấy hai người Thẩm Hi Nhiên
và Trình Thần đang kính rượu cho quan khách ở phía đông sảnh tiệc nhưng
thân ảnh quen thuộc kia lại đứng sau bàn ăn ở phía tây đang nói chuyện
với một người đứng nói diện, sau đó hai người cầm một ly rượu uống cạn.
Tôi chỉ thấy bao tử của mình nhói đau một cái, sau đó trưng ra một bộ
mặt tươi cười bước tới.
Một bàn toàn là đàn ông, trên mặt mỗi người đều cười khách khí lễ
phép, tôi không biết ai trong số họ nhưng vẫn tươi cười chào qua một
lượt rồi mới đến bên cạnh ôm cánh tay người ấy: “A Mạch.” Tôi nhỏ giọng
thầm oán, “Không phải nói đưa em đến bệnh viện sao?”
May là tôi đang bị cảm nên mũi nghẹt cứng, giọng nói cũng khàn khàn, có diễn trò cũng không làm người khác thấy đột ngột.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, đầu óc anh nhanh nhạy lập tức hùa theo:
“A, nhìn xem, anh quên mất rồi.” Vừa nói vừa dồn toàn bộ sức nặng thân
thể đổ vào tôi, tôi cũng vô cùng phối hợp, thân mật ôm lấy anh.
Tôi đã chứng kiến sự ngụy trang của Tần Mạch khi uống rượu, anh luôn
trọng sĩ diện nên không ai có thể nhìn thấu liệu anh còn có thể uống
được bao nhiêu nhưng tôi nghĩ bao tử của anh hiện giờ chắc đang đau
khổ, gào xin cứu mạng rồi.
Tôi biết ở lại đây thêm một phút thì Tần Mạch càng khó chịu thêm một phút, tôi nhịn không được bèn chủ động ra chiêu, tuy rằng muốn cật điểm khuy…
Chết thì chết…
“Thật ngại quá, tôi là Hà Tịch, bạn gái của A Mạch.” Tôi mỉm cười với cả bàn. “Em là bạn thân của cô dâu nên nãy giờ lu bu giúp cô ấy ở dưới lầu, đến giờ mới lên chào các anh được.”
“Hà tiểu thư khách sáo quá .” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi cười hớ hớ nói.
Tôi vòng một tay qua thắt lưng Tần Mạch, tay kia rót một ly rượu,
nâng lên nói: ” Ly rượu này coi như là phạt Hà Tịch đã đến trễ, em uống trước.” Nói xong ngửa đầu uống cạn một hơi.
Mọi người đều nhíu mày nhìn tôi, nhất thời không ai kịp tiếp lời.
Tôi lại độc diễn tiếp, tự rót ly thứ hai: “Ly rượu này lại kính các
anh, cám ơn các anh đã chiếu cố A Mạch bấy lâu.”, lại ngửa đầu cạn ly
thứ hai, sau đó nhanh chóng rót đầy ly thứ ba, “Ly này xin lỗi mọi
người, thật sự hôm nay em bị cảm…”
“Hà tiểu thư hào sảng.” Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, bộ
dạng tai to mặt lớn kêu tôi, bình thường không biết ăn bao nhiêu dầu mỡ
nữa, “Anh thấy mọi người ngồi ở đây đều khâm phục tửu lượng của em…”
Tôi cũng không dám đề ông ta nói hết câu, nói qua nói lại thì tôi
không đấu lại lão cáo già này, chỉ còn cách đi trước một bước: “Không
dám nhận, em nghe tiên sinh nói chuyện cảm thấy ngài phong độ hơn người, chắc chắn là người đại nhân đại lượng, Hà Tịch kính nể ngài, xin kính
ngài một ly.”
Sau khi uống cạn ly rượu thứ ba, tôi lập tức rót tiếp một ly nữa:
“Thật ra tiên sinh không biết, trước đây em đã đọc được tin tức về ngài
trên báo nên ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay có thể gặp gỡ ngài là vinh hạnh
của em, ly rượu này em xin kính ngài.”
Bình rượu đế khoảng chừng một xị, nay tôi đã uống khoảng 4 chén tức
là