
ho cô vừa xinh đẹp kiều diễm vừa giống như thiên thần
nghịch ngợm.
"Tâm Diệp." Ngả Khắc cũng vừa tới, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng quen thuộc.
"Ừ! Ngả Khắc." Tâm Diệp cười một cách cứng ngắc. Cô không có thói quen đối diện với một người đàn ông nghiêm túc như vậy.
"Thật xin lỗi, chắc Thiều Lâm đã làm phiền anh nhiều rồi."
"Không, tôi thấy rất may mắn khi được trở thành đối tượng suy xét của em." Bản
thân là thư kí của Phỉ Nhĩ Tư và là bạn của Thiều Lâm, dĩ nhiên Ngả Khắc biết vấn đề của Tâm Diệp.
"Ha ha ha!" Lúng túng cười, trên mặt Tâm Diệp hiện rõ mất tự nhiên.
Nhìn Ngả Khắc, Tâm Diệp liền nghĩ tới Địch Lạc.
Nghĩ về người đó, Tâm Diệp phát hiện ra mình thích loại khí chất nhã nhặn, cao quý kia của Địch Lạc hơn.
"Đi thôi!" Nụ cười hiếm có từ bên khóe miệng Ngả Khắc hiện ra.
Sau đó cô vươn tay ra bình tĩnh khoác tay anh, hai người cùng nhau đi vào hội trường.
"Địch Lạc, hoan nghênh cháu đến dự."
Chủ của show diến thời trang hôm nay thấy Địch Lạc đến, vui vẻ cười lớn.
"Chào bác, cảm ơn bác đã mời cháu." Địch Lạc nở nụ cười nhìn người đàn ông trung niên khí thế uy nghiêm trước mặt.
"Chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp nhau, lần gần nhất hình như cũng đã hai, ba
năm trước." Người đàn ông vỗ vai Địch Lạc, đối với anh rất yêu quý.
"Đúng vậy."
"Thời gian trôi qua nhanh thật, ta nghe ba cháu nói, sau khi kết thúc buổi
biểu diễn của gia tộc Lạp Kiệt Nhĩ cháu sẽ đi Đài Loan mang vị hôn thê
về, là thật sao?" Người đàn ông tò mò hỏi.
"Đúng vậy!" Anh mỉm cười gật đầu.
"Ta thấy cháu cũng rất mong đợi đấy!" Người đàn ông trung niên cởi mở cười
to. " Nghe ta nói, nhất định không được xem thường con gái Đài Loan."
ông nháy mắt với Địch Lạc, trong mắt hiện lên vài tia nghiềm ngẫm.
"Hả? Tại sao?" Địch Lạc tò mò nhìn gương mặt thần bí của người đàn ông.
"Ông xã, anh đừng nói lung tung nữa được không?"
Lúc này, một người phụ nữ Đông phương tầm năm mươi tuổi đi tới sau lưng
người đàn ông, vươn tay vỗ nhẹ vào đầu ông, khiến mọi người đều kịnh
ngạc kêu lên.
"À! Bà xã, em tới rồi!" Thấy vợ đứng phía sau, người đàn ông liền đem bà ôm lấy, còn tặng thêm vài cái hôn.
"Tất cả mọi người đang nhìn, anh đứng đắn chút đi." Người phụ nữ đỏ mặt đem
ông đẩy ra, nhìn Địch Lạc tỏ vẻ xin lỗi, áy náy mỉm cười nhìn anh.
"Đến đây, bà xã, đây là con trai của Á Phổ Tư, Địch Lạc, trước mắt tập đoàn
Lạp Nhĩ Kiệt do cậu ta quản lí." Không để ý đến sự giãy giụa của vợ,
người đàn ông vẫn ôm thật chặt vợ vào ngực, không buông tay.
"Xin chào phu nhân." Địch Lạc lễ phép cúi đầu chào bà.
"Cháu là con trai của đệ tam? Lớn lên thật ưu tú." Người phụ nữ tán thưởng,
ca ngợi đứa trẻ này xem ra là một người đàn ông hào hoa phong nhã.
Không hổ là con trai của bá tước, dáng dấp tướng mạo xuất sắc, lại tuổi trẻ tài cao, khẳng định được rất nhiều con gái yêu mến.
"Vợ tương lai của cậu ta cũng là người Đài Loan giống em đấy, hơn nữa sẽ phải lập tức đi đón người ta về đây."
"Thật sao? Con gái nhà nào có diễm phúc lớn như vậy?" Bà tò mò hỏi.
"Cô ấy là Hạ Tâm Diệp." Địch Lạc thành thật trả lời. Điều này anh biết được từ ba mình.
"Tâm Diệp? Hạ?" Nghe được tên con gái của người quen, người phụ nữ không
khỏi kinh ngạc. " Cháu nói là con gái lớn của chủ tịch tập đoàn Hạ thị ở Đài Loan Hạ Tâm Diệp?"
"Phu nhân biết cô ấy?"
"À...biết." Bà cứng ngắc nở nụ cười, cảm thấy chột dạ.
Bởi vì bà cùng hai người của Hạ gia là bạn cũ đã nhiều năm, nên đối với chuyện của nhà họ bà cũng biết đôi chút.
Vì vậy chuyện bốn chị em Hạ gia cùng nhau đào hôn, bà dĩ nhiên cũng biết
qua, không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, gặp được một trong những đương sự.
"Em nói là cô bé Tâm Diệp kia? A! cô gái khá nóng tính." Vừa nghe đến cái tên quen thuộc kia, người đàn ông cao hứng nói, không hề
để ý đến cái nháy mắt của vợ ở phía đối diện." Tiểu từ, vợ của cháu
chính là cô bé ấy sao? Vậy cháu sống cũng không dễ chịu đâu! Cô bé Tâm
Diệp đó, ta ngay cả cãi nhau cũng phải thua cô bé ấy. Nghe nói, vì hôn
sự, bốn chị em nhà Hạ gia cùng nhau bỏ trốn đấy!"
Nói xong, người đàn ông ha hả cười to, nhìn về phía vợ, vốn định hỏi bà xem mình nói có đúng không, nhưng lại phát hiện ra bà chỉ liếc nhìn ông một cái tỏ ý
xem thường, trong nháy mắt, ông hiểu ra mình đã nói những lời không nên
nói.
"A! Ta vừa mới nhìn thấy người quen. Tiểu tử, ta, chúng ta
đi trước, cháu tự mình thưởng thức." Ông như chạy trốn vội vàng kéo bà
xã đi.
Địch Lạc bên ngoài tuy vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng trong mắt anh xuất hiện vài tia nghiềm ngẫm.
Cô gái này xem ra rất thú vị.
Bỏ nhà trốn kết hôn? Điều này làm cho anh càng muốn gặp vị hôn thê của mình.
Thật không ngờ...Anh gần đây lần lượt được gặp hai cô gái Đài Loan đặc biệt.
"Là anh!"
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc xuất hiện ở phía sau anh.
"Salina? Là em?" Xoay người nhìn Địch Lạc ngạc nhiên. " Tôi nghi ngờ hình như em đang theo dõi tôi, nếu không tại sao đi tới đâu cũng gặp em vậy." Anh
hiếm khi mở miệng cười đùa giỡn.
Anh thừa nhận, có thể gặp lại cô trong lòng thấy rất vui vẻ.
"Ai muốn theo dõi anh chứ, quỷ kiêu ngạo.