
loạn, mới có đại trị*.” Lí Thành Hề nói, “Hoàng
triều ta không phải chính là tuần hoàn đời đời như thế sao?”
*đại trị: lập lại an ninh trật tự
Công Dã Bạch gật đầu. Trong triều toàn lấy cớ có đại
sự mà không rảnh chú ý đến phía Nam, mà những người võ lâm này thường thường
rất là dư thừa tinh lực, cho bọn họ một “Tà giáo” để làm mục tiêu liền đủ cho
họ chơi vài chục năm, thừa sức làm thức tỉnh triều đình.
Cái đuôi a… Giải Đông Phong dụi dụi cặp mắt nhỏ bé của
mình, có một thoáng chớp mắt kia hắn rõ ràng nhìn thấy sau hai người này có
đuôi hồ li cong lên ngoe nguẩy! Rùng mình một cái, cuối cùng hắn cũng nhớ tới
mục đích tới đây của mình, bất chấp hàn ý xung quanh mở miệng hỏi: “Chưởng quầy
nhà ta có phải đã đến đây không?”.
Lí Thành Hề nhớ lại chuyện vừa xảy ra lúc nãy, trong
mắt không khỏi dâng lên ý cười nồng đậm, “Phạm chưởng quầy a, là một con người
rất thần kỳ”.
Giải Đông Phong đột nhiên có một dự cảm không lành,
“Nàng ta… đã làm gì?”.
“Nàng biểu diễn thân thủ một phen, công lực thế nhưng
ngang ngửa giáo chủ Thất Bảo giáo. À, còn có sợi dây vô cùng khéo léo trên tay
nàng kia, qua trận chiến hôm nay nhất định có thể thay thế ngân bút của Ngân
Bút Thư sinh đứng lên hàng đệ nhị binh khí của giang hồ”. (Min: chúng nó là một
mà =.=)
Phụt!
Giải Đông Phong phun ngụm trà đang uống không thèm lau
chùi kéo Công Dã Bạch chạy ra ngoài, “Đến phường Thanh Mặc! Mau!”.
Đáng tiếc, dù có là khinh công của Công Dã Bạch, lúc
đi đến đã là người đi – nhà trống.
“Đồ nha đầu thối không có lương tâm, nói đi là đi,
uổng công ta hao công tốn sức cứu ngươi ra khỏi cung cho ngươi thân phận che
dấu tai mắt mọi người và cả đất đai kinh doanh lập nghiệp, thế mà ngươi không
nói một tiếng liền bỏ trốn với đàn ông! Không phải làm mất mặt nam nhân trước
của ngươi sao!” Giải Đông Phong cắn răng oán hận mắng, mắng một câu đá cửa một
đá.
“Cười cái rắm! Hôm nay Lão Tử thấy xui xẻo khắp nơi mà
ngươi thì cười suốt cả ngày!” Giận chó đánh mèo giận chó đánh mèo.
Công Dã Bạch che miệng cười: “Theo ta được biết, ngươi
cứu nàng khỏi cung là xuất phát từ mục đích cá nhân. Về phần hai điều cho thân
phận che dấu tai mắt mọi người và đất đai kinh doanh lập nghiệp ngươi không
thấy là nói ngược hả, Tiểu Phong Phong?”.
“Lão Tử đây quân tử thẳng thắn vô tư, có chỗ nào phải
giấu tai mắt người khác chứ? Tiểu Bạch ngươi đang bịa chuyển phỉ báng đại thần
đương triều! Như vậy đi, niệm tình là đồng nghiệp, ta đồng ý uỷ khuất bản thân
một chút giải quyết kín đáo chuyện này với ngươi, một lời thôi, bổng lộc một
năm của ngươi đều là của ta”. Bất kể trong lòng đau khổ tức giận về chuyện Phạm
Khinh Ba bỏ đi thế nào, bản tính quỷ hẹp hòi vẫn làm hắn không có cách nào
buông tha cho một thứ có thể thu tiền nào.
Công Dã Bạch sờ sờ cái mũi, thở dài: “Không biết đã bị
ngươi lừa hết bao nhiêu năm bổng lộc rồi, đời này xem như đều đền cho ngươi”.
“Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ.” Những lời này
của Giải Đông Phong không biết là thật hay giả, chỉ biết tai hắn đang đỏ lên là
thật.
Công Dã Bạch cũng không nói tiếp, giơ giơ phong thư
trên tay lên rồi nói: “Lúc ngươi đá cửa thì cái này rơi xuống, có muốn xem
không?”
【 Chồng trước đại nhân, Mĩ Nhân ca ca: ta chạy đây, hẹn
gặp trong giang hồ. 】
Sau mười sáu chữ ngắn ngủn của chính văn, còn có ba
trăm chữ phụ chú, nói những chữ trên là Phạm Khinh Ba đọc cho Thư Sinh viết
thay gì đó, rồi bắt đầu diễn đạt rằng rất xin lỗi vì vội vàng bỏ đi nên không
có thời gian sửa ngữ pháp và cách dùng từ, còn biểu đạt cả sự tiếc nuối vì
nương tử cứ thúc giục nên không có cách nào viết cho văn chương đẹp đẽ.
Giải Đông Phong lật đi lật lại đọc mấy lần, sau đó còn
đưa cái phong bì thư lên hướng mặt trời soi thật kĩ, thấy không có thứ hắn muốn
thì lại bắt đầu đạp cửa, “Khốn kiếp! Vội đi đầu thai sao chứ! Ngươi bán mình
cho Hoan Hỉ Thiên của ta đấy nhá! Người chạy coi như tính, tốt xấu gì cũng phải
để lại tiền chuộc thân chứ lại! Nha đầu chết tiệt không có lương tâm! Uổng công
ta hao công tổn sức cứu ngươi ta khỏi cung cho ngươi thân phận che dấu tai
mắt…”.
Một vòng nói lảm nhảm mới chuẩn bị bắt đầu thì lại bị
một câu nói của Công Dã Bạch ngắt lời.
Hắn nói: “Đông Phong, từ quan theo ta đi”.
Giải Đông Phong nghe vậy ngây ngẩn cả người, há miệng
chưa kịp ngậm lại, giống y hệt một kẻ ngốc. Thật lâu thật lâu sau, lâu đến nỗi
hắn không rõ mình đã gật đầu hay lắc đầu, chỉ thấy nam nhân đẹp quá đáng trước
mặt mình đột nhiên nở nụ cười, cười đến không giữ hình tượng, thật sự, đây là
lần đầu tiên hắn thấy một người hoàn mĩ như hắn ta thế mà lại cười hở cả lợi.
Hắn nghĩ, đại khái là hắn đã gật đầu. Hay là bị gió
tháng tám thổi trúng không chừng, trúng gió đến người điên tim loạn.
Người điên tim loạn không chỉ có Giải Đông Phong, mà
trên con đường cách đó hơi mười dặm cũng có một người ngồi trong xe ngựa thở
ngắn than dài.
“Ta thế nhưng đã rời kinh thành ta thế nhưng đã rời
kinh thành… rốt cuộc cũng hiểu được tâm trọng Tiểu Long Nữ khi rời Cổ Mộ rồi.
Làm sao bây giờ, không biết ti