XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326254

Bình chọn: 8.00/10/625 lượt.

thêm lần nữa, còn dặn đi dặn lại điều quan trọng. Cuối cùng, Hoa tiểu thư động viên Sính Đình: “Đừng sợ, đã có ta”, rồi vừa vỗ ngực, vừa nháy mắt, vẻ vô cùng đáng yêu.

Không cần hỏi Sính Đình cũng biết Hoa tiểu thư có hẹn với tình lang. Một nữ tử vừa bạo dạn vừa dứt khoát nhường này, thật khiến nhà phu quân tương lai phải thở dài.

Đến trưa, Hoa quản gia và đám gia đinh tùy tùng cùng cỗ kiệu đợi trước cổng. Hoa tiểu thư là thiếu nữ nhà danh giá, được phụ thân hết mực yêu chiều nên hiếm có cơ hội ra ngoài. Mỗi lần được ra ngoài, đều là cơ hội để gặp tình lang nên nàng ta tất sẽ vô cùng vui mừng và hồi hộp.

“Tiểu Hồng, vào kiệu ngồi cùng ta.” Ra đến cổng lớn, Hoa tiểu thư nắm tay Sính Đình, kéo lên kiệu. Tiểu thư vốn quen được nuông chiều, nên những mệnh lệnh của nàng ta cũng hết sức lạ lùng. Nay cô tiểu thư này đột nhiên lại cho một a hoàn phụ trách may vá đi dâng hương cùng, tất cũng không ai nghi ngờ gì.

Sính Đình vẫn mặc bộ y phục thường ngày của mình, bộ y phục của Hoa tiểu thư vẫn nằm gọn trong tay nải mang theo người. Từ nhỏ nàng đã cùng thiếu gia nghịch ngợm đủ trò ở vương phủ Kính An, chuyên đi gây họa. Nay thấy Hoa tiểu thư ngây thơ đáng yêu, thật khiến nàng nổi hứng, không tránh khỏi việc toàn tâm toàn ý giúp nàng ta.

May mà kiệu khá to, hai nữ tử ngồi cũng không chật.

“Trước đây ta chưa nhìn thấy ngươi?”

Sính Đình khẽ mân mê lọn tóc: “Nô tỳ giặt y phục bên ngoài nên không được gặp tiểu thư”.

“Giặt y phục à? Công việc nặng nhọc thật”, Hoa tiểu thư xoay người, ngồi nghiêng sang một bên, lấy chiếc bánh hoa quế đưa vào miệng, rồi nhặt thêm cái nữa, hỏi: “Ngươi có ăn không?”.

Sính Đình cũng thích đồ ngọt. Mỗi lần có đồ điểm tâm gì ngon, Vương gia lại sai người phần cho nàng một phần. Vừa nhìn thấy bánh hoa quế, nàng vội gật đầu, đáp: “Có”.

Hoa tiểu thư cười hi hi, đưa bánh vào miệng nàng.

Bánh hoa quế vào đến miệng liền tan luôn, hương quế nồng nồng tê tê nơi đầu lưỡi.

Làm nha đầu hai tháng, Sính Đình đâu được nếm những thứ điểm tâm ngon ngọt thế này, khuôn mặt lộ vẻ ngất ngây, nàng xuýt xoa: “Ngon quá”.

Hai cô gái ngồi trong kiệu tíu tít chuyện trò, dần thân thiết nhau hơn.

Không lâu sau, cả đoàn người đã ra khỏi thành.

Kiệu dừng, Hoa quản gia đứng bên ngoài khúm na khúm núm nói: “Tiểu thư, chúng ta đến rồi”.

Hoa tiểu thư đáp một tiếng, rồi nắm tay Sính Đình ra khỏi kiệu. Vị sư phụ trong chùa đứng bên ngoài đón từ trước dẫn Hoa tiểu thư vào Tĩnh Tư lâu. Xem ra, Hoa gia là đại thí chủ của ngôi chùa này.

Hoa quản gia, gia đinh và phu kiệu đều không được vào Tĩnh Tư lâu. Hoa tiểu thư và Sính Đình vào bên trong, rồi nhanh chóng khóa trái cửa lại.

“Có lúc Hoa quản gia sẽ từ xa nhìn vào qua cái khe cửa kia. Ngươi mặc áo của ta, ngồi ở đó đánh đàn”, Hoa tiểu thư dặn dò thêm, “Nhớ là, tiếng đàn không được dừng quá lâu, không nghe thấy tiếng đàn, có thể sư phụ và Hoa quản gia sẽ vào xem sao”.

Hoa tiểu thư vừa nói, vừa vội vã thay bộ áo cánh của thư sinh đã chuẩn bị sẵn từ nhà, lau sạch son phấn trên mặt, ngay lập tức hóa thân thành chàng công tử tuấn tú. Nhìn sang Sính Đình đã thay xong y phục, Hoa tiểu thư khẽ nháy mắt, động tác rất đỗi nhanh nhẹn, có vẻ như những việc thế này chẳng phải lần đầu.

“Ta đi đây, thời gian đến, ta khắc về.” Nói rồi, Hoa tiểu thư chui vào một góc, tìm nút ấn, mở cửa đường hầm, vẻ dương dương tự đắc: “Ngoài ta và chàng, không ai biết đường hầm này”.

Sính Đình chẳng hề ngạc nhiên vì khi ở vương phủ, nàng đã thấy nhiều đường hầm, gần như là phủ đệ lớn nào cũng có thứ này. Nhìn theo bóng dáng phấn khởi của Hoa tiểu thư đang dần khuất, Sính Đình mỉm cười lắc đầu.

Nàng ngồi trước đàn theo sự dặn dò của tiểu thư, ngón tay nhẹ lướt trên dây đàn.

Cảm giác năm ngón tay chạm vào dây đàn sao mà thân thiết quá!

Sính Đình rất thích chơi đàn. Những ngón tay thon dài của nàng linh hoạt lướt trên dây đàn, tựa như đang uống thứ rượu ngon nhất trần đời, khiến người ta không kìm lòng được mà đắm chìm trong cơn say ngất.

Chẳng khác nào truyền thuyết, mấy ai được gặp cô nương Sính Đình của vương phủ Kính An, nhưng có ai chưa từng nghe đến mưu trí, tài thêu thùa và cả tuyệt kỹ gảy đàn của nàng.

Ngay cả Đại vương cũng phải hâm mộ bởi vương phủ Kính An có một thị nữ tài năng như thế.

Tinh…

Như đang ngồi trước một bàn tiệc thịnh soạn, nếm thử món khai vị, Sính Đình khẽ gảy đàn, âm thanh trầm nhẹ hư ảo lập tức vang lên.

Trầm mà miên man, nhẹ mà khí chất.

Sau chuỗi âm trầm là hàng loạt những thanh âm tươi sáng cao vang, tựa núi rừng bỗng giật mình bừng tỉnh lúc bình minh khi mãnh thú gọi bầy, đàn cò trắng đập cánh bay khỏi rừng.

Khóe môi Sính Đình mỉm cười, những ngón tay thon dài của nàng miệt mài lướt trên dây đàn. Thanh âm trong trẻo vang lên, cuồn cuộn lấp đầy không trung, khiến lòng người vui vẻ thoải mái, rồi lại xúc động thở than.

Hết một khúc, Sính Đình cảm thấy hơi mệt. Nàng lấy khăn tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Nghĩ đến lời dặn dò của Hoa tiểu thư, nàng cười khổ sở: “Đàn liên tục thì khác nào muốn mình gảy đứt tay, xem ra tiểu thư không hiểu về đàn rồi