Pair of Vintage Old School Fru
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210210

Bình chọn: 8.00/10/1021 lượt.

y Vương hậu, bước vào điện của Lệ phi nương nương, dịu dàng

an ủi khuôn mặt đã nhợt nhạt như tờ giấy trắng của nàng ta. Cung nữ đưa

tiểu Công chúa đã tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn trắng tinh tới để Đại vương và Vương hậu xem mặt.

“Giống Đại vương quá”, Vương hậu khẽ bảo.

Hai hàng

lông mày của Đông Lâm vương chau lại, nhìn hài nhi mới sinh thì cố nặn

ra nụ cười, khóe môi chỉ hơi nhếch, nét cười còn chưa kịp biến mất, bên

ngoài đã vang lên tiếng đao gươm chát chúa.

“Đại vương

cẩn thận!” Tiếng binh khí chói tai, vang vọng trong vương cung. Bốn cận

vệ của Đông Lâm vương nhìn nhau, biết sắp có biến, bèn áp sát bên Đông

Lâm vương và Vương hậu, rút bảo kiếm, cảnh giác ngó quanh bốn phía. Hai

người còn lại nhanh chóng đến gần cửa sổ thám thính.

Những tiếng

kêu thảm thiết lẫn trong tiếng vật nặng rơi xuống xuyên vào tẩm cung,

tiểu Công chúa đang ngủ ngoan bỗng giật mình òa khóc.

Đúng lúc đó, tiếng đao gươm im bặt. Sự yên tĩnh bất ngờ càng khiến mọi người nín thở.

Ánh mắt sáng quắc, Đông Lâm vương đứng bật dậy, đẩy cửa lớn, đứng trên bậc cao.

Đập vào mắt Đông Lâm vương là dáng hình vững chãi của Sở Bắc Tiệp.

Trận chiến quyết tử đã kết thúc một chặng đường.

Vết máu loang lổ khắp trung đình, thị vệ bị thương rải khắp nơi, nhưng ai nấy đều cắn răng chịu đựng, không một lời rên rỉ.

Các thị vệ

chưa bị thương nắm chắc trường thương, bao vây quanh Sở Bắc Tiệp thành

một vòng tròn, nhưng chẳng ai còn dám tiến lên khiêu chiến.

Sở Bắc Tiệp

cầm kiếm đứng sững giữa trung đình, lặng lẽ nhìn những giọt máu tươi như giọt lệ châu màu đỏ từ lưỡi kiếm nhỏ xuống nền đá bóng loáng.

Chàng không

hề để ý đến sự uy hiếp xung quanh, cơ hồ chỉ cần có kiếm trong tay, thì

dù bốn bề có hàng ngàn hàng vạn thị vệ vương cung, cũng chẳng ngăn được

bước chân chàng.

Những điều này có lẽ đều là thật.

Không khí im lặng khiến người ta lo lắng.

Những người xung quanh nhìn về phía Trấn Bắc vương uy danh thiên hạ, nín thở, căng mắt chờ đợi.

Khi giọt máu cuối cùng nhỏ xuống từ mũi kiếm, Sở Bắc Tiệp quay đầu, nhìn đôi mắt

thâm trầm như sương mù trên núi sâu của ca ca, lạnh nhạt: “Vì đâu nên

nỗi?”.

Thanh âm nhẹ nhàng, thấp trầm ấm áp chỉ có ở bậc trượng phu, nhưng đến tai mọi người lại tựa như mũi tên nguy hiểm đã nằm sẵn trên cung.

Dưới chân Sở Bắc Tiệp là vị tổng quản thị vệ mới nhậm chức Đổng Chính được phái đi

ngăn bước chàng, lúc này nhuộm đỏ màu máu nằm lăn trên đất, vẫn cố cắn

răng không rên một tiếng.

Bị ánh mắt

sắc bén của Sở Bắc Tiệp lướt qua, cả người Vương hậu run rẩy, đang định

lên tiếng, Đông Lâm vương bỗng nắm tay ái thê, Vương hậu lại nhìn đi chỗ khác, im lặng đứng bên Đông Lâm vương.

“Quả nhân sơ ý rồi.” Đông Lâm vương đứng trên bậc cao, nhìn xuống đệ đệ duy nhất của mình, thở dài bất lực, “Đệ làm tướng nhiều năm, binh phù lẽ ra luôn

mang theo mình, hà cớ phải quay về cung Chiêu Khánh lấy? Bắc Tiệp, đệ

muốn uổng phí cả tâm huyết của quả nhân với đệ hay sao?”.

Sở Bắc Tiệp lặng lẽ nhìn thẳng về phía Đông Lâm vương, giọng lãnh đạm: “Vì đâu nên nỗi?”.

Mũi tên trên cung đã căng thêm một chút.

“Bởi đệ là

đệ đệ của quả nhân, là Trấn Bắc vương của Đông Lâm.” Giọng Đông Lâm

vương lên bổng xuống trầm, uy nghi lẫm liệt, “E là quả nhân không có

vương tử, giang sơn này sẽ là của đệ, hàng ngàn hàng vạn chúng dân trăm

họ, cả những tướng sĩ đang ngóng trông đệ nơi biên ải, các thị vệ ngoan

cường này, đều là của đệ!”.

Mãnh hổ gầm thét, không ai không sợ.

Thần sắc của Sở Bắc Tiệp vẫn chẳng thay đổi, sừng sững đứng đó, nhìn thẳng vào ánh

mắt của Đông Lâm vương. Tình thân cốt nhục trong ánh mắt ấy, khó chia

cắt mà đau lòng đứt ruột.

“Đại chiến

cận kề, trách nhiệm đầu tiên của vương tộc là bảo vệ quốc gia. Vương

huynh nghĩ ra trăm phương ngàn kế ngăn đệ rời cung, lẽ nào vì không muốn đệ xông pha nơi tiền tuyến?” Sở Bắc Tiệp chậm rãi suy đoán, rồi lại lắc đầu, “Không phải”. Suy nghĩ một hồi, hai hàng lông mày lưỡi mác của

chàng dựng đứng, “Vì không muốn đệ quay về biệt viện ẩn cư?”.

Biệt viện ẩn cư nhỏ bé, sao lại kinh động đến cả Đông Lâm vương và Vương hậu?

Ánh mắt Sở

Bắc Tiệp lướt qua khuôn mặt đang cúi xuống vẫn chẳng chút thay đổi của

Vương hậu, chợt có cảm giác không lành, rồi thực sự chấn động: “Là vì

Sính Đình?”.

Sính Đình đang ở đó, nếu cả Đông Lâm vương nhúng tay vào, thì dù Mạc Nhiên có liều chết cũng không thể bảo vệ chu toàn.

Sở Bắc Tiệp thấy Đông Lâm vương vẫn chẳng lên tiếng, tay chân bỗng lạnh toát.

“Vương huynh!”, Sở Bắc Tiệp khẽ gọi, cố trấn áp cơn lạnh cóng trên người.

Giọng chàng rất nhẹ, nhưng chất đầy giận dữ. Nếu cán kiếm không được đúc bằng thép, e là đã bị chàng bóp nát.

Sính Đình! Dụ chàng về đây, chỉ là vì Sính Đình!

Lẽ nào trong lúc chàng bị giữ ở vương cung, phương xa đã xảy ra biến cố?

Lẽ nào khi chàng trở về, sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng mảnh mai gảy đàn dưới gốc mai?

Sở Bắc Tiệp nhìn Đông Lâm vương, ánh mắt chất đầy thất vọng và cảm giác không thể nào tin, cũng lấp lánh tia hy vọng.

Hy vọng vương huynh còn niệm chút tình huynh đệ, mà cho Sính Đình một cơ hội s