
phía Vân Thường xa xôi, khóe môi chàng nhếch lên vẻ
lạnh lẽo quyết không hối hận, “Bản vương sẽ dẫn theo binh lực của toàn
Đông Lâm, cắt dần từng tấc đất của Vân Thường, cho tới khi Hà Hiệp chịu
hai tay dâng trả Sính Đình”.
Anh hùng, hồng nhan; ánh kiếm, tiếng đàn.
Sính Đình, nụ cười của nàng, cái nhíu mày của nàng, đẹp như giấc mộng, khiến ta đau lòng biết bao.
Xin nàng hãy quay về tặng ta, dù chỉ một nụ cười.
Ta sẽ đem
binh lực của toàn Đông Lâm và những oan nghiệt đời đời kiếp kiếp không
trả hết, phụ họa cho sự kiều diễm ẩn sâu nơi lúm đồng tiền của nàng.
Đông đã sắp qua mà hơi lạnh vẫn chưa tan.
Cục diện tứ
quốc thay đổi, theo hiệp định đồng minh lúc trước, Bắc Mạc vương đã lấy
lại được địa giới vùng biên bị quân Đông Lâm chiếm cứ, Bắc Mạc rút quân
ngay lập tức.
Hà Hiệp
nhanh chóng đạt được mục đích. Ba mươi vạn liên quân hùng dũng đe dọa
biên cương Đông Lâm chưa xảy ra một trận chiến đã yên ổn rút quân.
Bách tính
chỉ nghĩ ông Trời từ bi, mà không biết nguyên do kinh hồn bạt vía bên
trong, nỗi đau đứt ruột muốn khóc mà chẳng còn nước mắt.
Lòng người vừa yên, tình thế lại thay đổi bất ngờ.
Nhận được
tin quân địch đã rút, cả đám người ăn ngủ không yên trong vương cung
Đông Lâm thở phào nhẹ nhõm. Tiệc mừng long trọng thịnh soạn của cung
đình còn chưa kết thúc, một tin khác đã đến như sét đánh giữa trời
quang.
Trấn Bắc vương Sở Bắc Tiệp dùng binh phù tập kết và thống lĩnh binh mã toàn quốc tiến thẳng đến biên cương Vân Thường!
Cung điện to lớn nhường ấy, tiếng ca hát bỗng dưng im bặt, các đại thần nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.
Vân Thường
không giống Quy Lạc và Bắc Mạc. Vân Thường nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu,
giờ lại có danh tướng đương thời Hà Hiệp nắm giữ binh quyền.
Dốc hết sức
lực xâm phạm Vân Thường, chắc chắn tử thương sẽ trầm trọng. Đông Lâm lấy đâu ra binh mã để phòng ngự Quy Lạc, Bắc Mạc nhân lúc loạn lạc mà giậu
đổ bìm leo?
Trấn Bắc vương xưa nay vốn thận trọng, sao bỗng chốc trở nên hồ đồ, làm một việc chẳng khác nào tự sát?
“Có thật vậy không?”, bàn tay bưng chén rượu của Đông Lâm vương dừng giữa không
trung, nhìn chằm chằm sứ giả truyền lệnh đang mệt mỏi, người đầy bụi bặm quỳ dưới đại điện.
Tiếng đàn
hát đã ngừng bặt, đám ca kỹ lúc nãy còn tưng bừng vui ca đã cảm nhận
được không khí nguy hiểm bất ngờ vừa xuất hiện, cũng run rẩy quỳ mọp một bên, đầu cúi gằm.
Đã cấp tốc
đi mấy ngày đường, giọng sứ giả khản đặc, lớn tiếng bẩm báo: “Bẩm đại
vương, lệnh soái của Trấn Bắc vương đã hạ sáu ngày trước. Giờ các tướng ở biên cảnh cùng tướng quân của tứ đại quân trại Đông Lâm đã phụng mệnh
khởi hành, vội vã ra biên ải hợp nhất với Sở Bắc Tiệp”.
Đông Lâm
vương không nói một lời, quay lại nhìn Vương hậu sắc mặt đã trắng bệch,
rồi chậm rãi đặt chiếc cốc vàng trong tay xuống, ánh mắt đảo qua một
lượt khắp đại điện: “Các ngươi thấy thế nào?”.
Trấn Bắc
vương ẩn cư rồi quay lại thành đô, cả nước vui mừng, nhưng mấy ngày sau, Trấn Bắc vương vội vã ra đi một cách khác thường. Việc của Đông Lâm
vương và Bạch Sính Đình, các vị quan chức vụ thấp không biết rõ nội tình nên không dám nói bừa, người chức tước cao càng im hơi lặng tiếng.
Không khí yên ắng đến ngạt thở bỗng chốc bao trùm đại điện.
Lão Thừa
tướng Sở Tại Nhiên đang suy nghĩ đến vấn đề khác, bèn lên tiếng hỏi sứ
giả: “Vương gia điều động quân trấn giữ biên ải và tứ đại doanh trại
thường trú của Đông Lâm như thế, tuyến phòng vệ biên ải tiếp giáp với
Bắc Mạc và Quy Lạc sắp xếp như thế nào?”.
“Để lại một phần mười quân trấn giữ đóng tại các trạm kiểm soát.”
Chỉ để lại một phần mười quân trấn giữ.
Quân thần lao xao.
Nếu như vậy, các trạm kiểm soát thật chẳng khác nào bù nhìn, nhỡ chăng hai nước còn
lại đột nhiên khiêu chiến, há chẳng phải có thể chọc thẳng vào bụng Đông Lâm?
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Đông Lâm vương.
Sắc mặt Đông Lâm vương vô cùng khó coi, đôi mắt không ngừng chớp. Ông cầm cốc rượu,
chậm rãi uống cạn, trầm giọng: “Quả nhân muốn yên tĩnh một lát, lui hết
cả ra”.
Quần thần
hoảng sợ đứng dậy, nháo nhác rời khỏi những chiếc bàn đầy cao lương mỹ
vị như ong vỡ tổ, nhất loạt cúi đầu: “Thần cáo lui!”.
Đám ca kỹ đang quỳ một bên và đội nhạc công cũng lặng lẽ nối đuôi nhau lui ra.
Vẻ im lặng
thật sự bắt đầu khi quần thần đã rời đi. Trải khắp đại điện là đống bề
bộn sau yến tiệc, vẻ hoang vắng sau cuộc náo nhiệt.
Đại quân tập hợp ở biên cương, khiêu chiến với Hà Hiệp.
Vì quốc gia này, Đông Lâm vương không tiếc dùng kế với đệ đệ của mình, hy sinh Bạch Sính Đình.
Nay Sở Bắc Tiệp vì Bạch Sính Đình mà không tiếc vứt bỏ thân huynh, hy sinh Đông Lâm.
Ai là nhân, ai là quả?
Đông Lâm vương ngồi trên vương vị, từ trên cao nhìn xuống đại điện, lặng lẽ uống thêm cốc nữa.
Cánh tay trắng nõn bỗng đưa ra, giữ chiếc cốc trong tay Đông Lâm vương.
“Đại
vương…”, Vương hậu đứng một bên, hạ giọng khuyên, “Đại vương mau nghĩ
cách ban vương lệnh thu hồi binh phù của Trấn Bắc vương”.
Đông Lâm
vương quay lại nhìn ái thê đang lo lắng, cười khổ: “Chẳng lẽ không có
binh phù, vương đệ không t