
ế sau: “Vương gia cũng sẽ không tha cho nàng ta”. Lặng lẽ thở dài, Túy Cúc hạ giọng tiếp tục, “Lần này chắc chắn Vương
gia đã chống lại lệnh của Đại vương, quyết tâm dẫn binh tấn công Vân
Thường. Cũng coi như… cũng coi như… Vương gia đã bỏ mặc tất cả”.
“Đừng nói
nữa”, Sính Đình đứng bật dậy, định phẩy tay áo đi, nhưng không biết tại
sao lại thay đổi, đứng nguyên chỗ cũ, quay lưng về phía Túy Cúc, trầm
giọng, “Việc giữa hai chúng ta thì liên quan gì đến những binh sĩ vô tội kia? Mỗi người mất đi trong đại chiến Vân Thường – Đông Lâm lần này đều là tội của ta và chàng”.
Túy Cúc thở dài, vừa lo lắng vừa thương cảm: “Rốt cuộc cô nương muốn Vương gia phải làm thế nào? Vương gia có thể làm gì đây?”.
Bóng lưng Sính Đình cứng đờ, hồi lâu mới chậm rãi nói tiếp: “Ta không muốn gì hết, chàng cũng không phải làm gì hết”.
“Cô nương…”
“Ai dám chắc sẽ ở bên ai suốt đời? Không lẽ Bạch Sính Đình chẳng thể rời xa vương
phủ Kính An hay Sở Bắc Tiệp?”, Sính Đình cắt lời Túy Cúc, giọng dần kiên định, “Từ nhỏ ta đã được Vương gia và Vương phi dạy dỗ, phải trung
quân, ái quốc, nắm đại nghĩa, bảo toàn đại cục. Nhưng nay có được kết
cục tốt đẹp nào? Chẳng lẽ ta chỉ có thể lo cho đại nghĩa, đại cục, mà
không thể một lần sống vì bản thân?”.
Sính Đình
quay lại, nhìn Túy Cúc vẫn đang sững sờ, chậm rãi nói tiếp: “Các ngươi
đều bảo ta thông minh. Người thông minh làm việc luôn hợp lý lẽ, có lý
do, bị người ta hỏi hàng vạn câu hỏi tại sao, vẫn phải trả lời cho kín
kẽ. Túy Cúc, ta không cần biết Vương gia nhà ngươi đã chịu bao uất ức,
có lý do trọng đại đến mức nào mà chẳng thể trở về, nhưng ta không muốn
nghe đến tên, không muốn thấy mặt người đó nữa. Ta chẳng phải quan văn,
quan võ gì trong triều, nên mỗi quyết định đều không cần mạch lạc rõ
ràng. Ta chỉ là một người đang sống, thích gì, hận gì, chẳng lẽ lại
không thể tự quyết? Ta muốn một mình nuôi hài nhi, sống thật bình yên,
chẳng lẽ không được sao?”.
Thanh âm trong trẻo tựa tiếng đàn tan biến, cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Túy Cúc không nói được lời nào.
Trong thiên hạ, làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường, Sở Bắc Tiệp đã chọn bảo toàn vương tộc, chọn làm tổn thương Sính Đình.
Vậy thì, cứ để Sở Bắc Tiệp tiếp tục bảo vệ vương tộc.
Vậy thì, cứ để Bạch Sính Đình rời đi.
Dù bất đắc dĩ thế nào, vẫn là lựa chọn, vẫn để lại tổn thương. Đã có tổn thương, sao có thể không đau lòng?
Ai chắc chắn sẽ ở bên ai suốt đời?
Bạch Sính
Đình chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhi, sao phải ép nàng nghĩ tới đại
cục, nghĩ tới đại nghĩa, nghĩ đến bách tính trong thiên hạ?
Người không giữ đạo lý dù cả đời không nói chuyện đạo lý cũng chẳng bị ai trách mắng.
Người luôn giữ đạo lý nếu một lần làm theo ý mình thì lại bị trách cứ.
Thế sự vẫn luôn là vậy, vô lý hơn cả con người.
Thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Sính Đình, Túy Cúc bỗng hiểu ra tất cả.
Nàng vẫn yêu Sở Bắc Tiệp.
Càng yêu càng hận.
Hận chàng
bội ước, hận số mệnh của hai người luôn bị giam hãm trong đại nghĩa, đại cục, để rồi phải chịu nỗi đau như cắt gân xẻ thịt, mà chẳng thể làm gì.
Muốn lưu giữ chút tình yêu thuần túy trước đại nghĩa, đại cục sao mà khó đến vậy.
Điều một nữ nhi yếu ớt mảnh mai muốn có, nàng phải đánh đổi bằng tất cả nhưng vẫn không sao có được.
Không có được, thì từ bỏ thôi.
Đã từ bỏ, phải trốn chạy.
Trốn khỏi Sở Bắc Tiệp, hất bỏ quốc hận thù nhà đã khắc cốt ghi tâm.
“Bạch cô
nương, hãy làm những gì cô nương muốn.” Túy Cúc khẽ chớp hàng mi, giọt
lệ lặng lẽ lăn dài, ngẩng lên nhìn Sính Đình nói, “Cuộc đời này, có thể
làm chủ bản thân một lần thì tốt biết bao”.
Dường như, tầng băng sắp tan chảy đã bị chiếc búa cuối cùng đập tan.
Sắc mặt ảm đạm khẽ động, Sính Đình quỳ xuống, ôm lấy Túy Cúc. Túy Cúc cũng ôm chặt nàng, để mặc nước mắt tuôn rơi.
Làm đi, cứ làm đi.
Cuộc đời con người, phải yêu, phải hận, phải làm chủ, phải đấu tranh.
Phải đuổi theo cả những cơn gió không thể nắm bắt trên bầu trời.
“Đừng làm người thông minh nữa”, Túy Cúc nghẹn ngào bên tai Sính Đình.
Làm một nữ nhi, làm một người mẹ hạnh phúc, làm một nữ nhân không cần thấp thỏm lo âu vì đại nghĩa đại cục.
Mỗi người đều có quyền được hưởng hạnh phúc.
Mặc kệ khói lửa chiến tranh ở Đông Lâm, mặc kệ chiến sự ở Vân Thường, nàng phải trốn thật xa, không bao giờ quay đầu.
Nói với hài
nhi chắc chắn sẽ xinh đẹp, khỏe mạnh, thông minh rằng: Con người, thực
ra có thể làm chủ bản thân, có thể thoải mái khóc, thỏa sức cười; Con
người, thực ra không những có thể có lý, mà còn có tình.
“Ai chắc chắn sẽ ở bên ai suốt đời… Cô nương nói rất đúng.”
“Tổn thương thì đã tổn thương, nói những chuyện đạo lý đường hoàng, liệu vết thương có lành không?”
“Không thể.”
Không thể nào.
Ngày đại
quân Đông Lâm áp sát Vân Thường, ngày Hà Hiệp khởi hành rời khỏi thành
đô Vân Thường, Bạch Sính Đình và Túy Cúc ôm chặt lấy nhau, khóc thật to.
Đầy là lần
đầu tiên từ khi đến Vân Thường, hai người thỏa sức rơi lệ, khóc không
giữ kẽ, mặc cho nước mắt trong tim cứ thế tuôn trào.
Ánh mặt trời mùa đông diễm lệ đẩy lui tầng mây, rọi nắng xuống