
ừng ngụm to.
“Đuổi tiếp! Giờ này còn uống nước cái gì?” Con chó săn bị đá mạnh một cái kêu lên ông ổng, nhưng không chịu rời khỏi nguồn nước.
Cũng chẳng
thể trách bọn chúng, bột thuốc trên chiếc giày thêu do Sính Đình đặc
chế, chó săn vừa ngoạm vào đã như trúng hỏa độc, toàn thân khô khát khó
chịu, chỉ biết chạy như điên đi tìm nguồn nước gần nhất.
Đám người
đuổi theo đến trước dòng suối, thấy hai con chó thi nhau uống nước, đều
cảm thấy kinh ngạc: “Người đâu? Sao không đuổi theo?”. Chẳng biết kẻ nào giẫm lên cái bẫy cài sẵn của Sính Đình.
Lời chưa dứt, bỗng vèo vèo vèo, tiếng tên bay xé gió.
“A!” Lão Thất trúng ngay một tên vào vai, kêu lên thảm hại.
“Bắn trộm à! Mẹ kiếp, hai con tiện nhân còn có cả cung tên!” Đám đông phẫn nộ chửi
mắng, khom lưng tìm chỗ trú, vừa tìm được chỗ trú tạm, chưa kịp định
thần đã thấy tên bắn dừng lại.
Thò đầu ra, lại nghe tiếng mũi tên lao vun vút.
“Cẩn thận!”
Trong bóng
tối, chúng cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu mũi tên bay tới. Chúng
cứ tưởng bắt hai nữ nhân đó chỉ cầm theo kiếm là đủ, nên không mang theo cung tiễn, giờ bị tấn công thế này, chỉ biết tức tối mà mắng chửi lung
tung.
“Con tiện nhân đó lại bắn tên!”
“Bắt được nó, phải cho nó cầu sống không được, muốn chết cũng chẳng xong!”
Mũi tên lần
này không bắn được bao xa, chưa tới bên suối đã rơi xuống đất. Vốn kinh
nghiệm phong phú, lão đại hạ giọng: “Chúng đang vừa bắn vừa lùi! Đuổi
theo!”.
Một đám
thuộc hạ tay cầm binh khí lội qua dòng suối, nước bắn tung tóe. Vừa qua
đến bên kia, đợt tên thứ ba lại bắn tới, càng lúc càng xa.
“Mau đuổi theo!”
“Mẹ kiếp, chạy cũng nhanh thật!”
Đám đông
chạy theo thế bao vây, cầm binh khí tiến thẳng về phía mũi tên. Hai nữ
nhân bị truy đuổi càng chạy càng xa, tên bắn cũng không chuẩn xác, ngoài lão Thất ban đầu sơ ý bị trúng một tên, chẳng kẻ nào bị thương thêm.
Nhưng, những mũi tên ấy đang tố cáo đường trốn chạy của hai người. Đám
nam nhân nổi giận đùng đùng, vừa chạy vừa nghĩ làm thế nào để báo thù
hai nữ nhân gan to tày trời này, càng đuổi càng hăng.
Sắc đêm mờ mịt, các tảng đá kỳ dị trong rừng đổ bóng gớm ghiếc.
Sau loạt tên thứ bảy, đám nam nhân không còn thấy động tĩnh gì khác.
Nam Phụng cười thành tiếng: “Ha ha, chúng hết tên rồi. Các huynh đệ, xông lên!”.
Đám người có phần trấn tĩnh hơn, hưng phấn hẳn. Chúng đã chờ ở đây mấy ngày, nên
quen thuộc địa hình. Phía trước là con đường cụt, hai nữ nhân kia có thể trốn đi đâu? Vòng vây càng lúc càng thu nhỏ, điệu cười đê tiện của Nam
Phụng bỗng trở nên lạ lùng: “Chân của ta…”. Cơn đau và ngứa từ chân kéo
đến đùi rồi lan dần lên, hắn vội vã vứt kiếm, khuôn mặt nhăn nhó, ôm lấy chân, “Ngứa, ngứa quá… a a a!”. Nam Phụng đưa tay cào vào trong ủng,
lại thấy đau như bị ai xé thịt lột da, kêu lên thảm thiết.
Lão đại nổi
khùng: “Nam Phụng, lúc này rồi ngươi còn giở trò gì thế? Chết…”. Chưa
giấc lời, hắn cũng phát giác ra một cảm giác quái dị ở chân mình. Ban
đầu chỉ hơi ngứa hơi đau, lúc sau trở thành không sao chịu được.
Đám người xung quanh cũng lần lượt lăn cả ra đất, kêu gào ôm chân mình.
“A…A! Con
tiện nhân… Đau quá! Tiện nhân đã hạ độc!” Mấy nam nhân vừa gào lên như
dã thú, khuôn mặt nhăn nhúm vừa khó khăn gằn từng tiếng.
Lão đại ngứa đến phát điên, ra sức gãi, lại đau đến tê dại, nghiến răng hỏi: “Kẻ nào đang giữ ở cửa khẩu?”.
“Tất… tất cả huynh đệ đều đến đây truy đuổi… Ai… Ai… Mẹ kiếp, ngứa quá… Có ai giữ
cửa khẩu đâu!” Lão Thất xui xẻo nhất, vai bị thương, chân trúng độc.
Không thể chịu đựng cơn ngứa, móng tay hắn cào từng vết dưới chân, đau
đến chết đi sống lại.
“Chết rồi, trúng kế rồi!”
Sắc trời dần sáng, vầng dương cũng như đang dần nhướng mày chê cười đám nam nhân to xác.
Chẳng trách Thừa tướng cứ dặn đi dặn lại, không được coi thường nữ nhân họ Bạch đó.
Đáng ghét!
Trên con
đường lớn từ thành đô Vân Thường thẳng tới biên cương, chiếc xe ngựa hoa lệ chạy giữa đám thị vệ. Sứ giả truyền tin liên tiếp đến báo với người
trong xe.
Tin báo lên đều là tin xấu.
Tin của Thừa tướng Quý Thường Thanh liên tục báo lên, hết thư này tới thư khác. Đầu
tiên là tin Bạch Sính Đình biến mất ngay thành đô, sau đó là những người cử đi chặn đón ở đường núi cũng thất bại quay về, còn bị nhiễm bệnh lạ. Quý Thường Thanh gần như đã phải dùng đến tất cả lực lượng bí mật của
mình, bố trí bao cạm bẫy dọc con đường thông sang Bắc Mạc, nhưng tất cả
đều lần lượt bị hóa giải trong tình trạng chưa hề xảy ra giao tranh trực tiếp với đối thủ.
Bạch Sính
Đình và Túy Cúc suốt chặng đường chỉ vượt qua cửa ải, không chém tướng,
tựa như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi. Chỉ trong bức thư gần
nhất mới hay tin có người tìm thấy tung tích của họ. Cứ ngỡ sắp bắt được đến nơi, vậy mà không biết họ dùng mê dược gì khiến cả đám người tay
chân rã rời, mắt trợn trừng nhìn hai người đi qua.
“Khen cho
một Bạch Sính Đình.” Đọc xong bức thư của Quý Thường Thanh, Diệu Thiên
châm lửa, nhìn bức thư cháy thành tro, hạ giọng, “Đám người đó có để lộ
thân phận không?”.
“Bẩm Công
chúa, Thừa tướng đã nghiêm kh