
cận tùy tùng người đều bỏ mạng tại chỗ. Hiện tin
tức đã lan rộng khắp Bắc Mạc, khiến dân chúng bàng hoàng. “Nghĩ đến tình nghĩa với Bắc Mạc vương, hai mắt của hổ tướng Tắc Doãn đỏ hoe.
Vẻ mặt không thể nào tin, Dương Phượng hỏi: “Hà Hiệp điên rồi sao? Đại vương bị hại, đại quân bảo vệ Bắc Mạc quanh đó nhất định sẽ hợp lực tấn công”.
“Chắc chắn đại quân Bắc Mạc sẽ không dám ra tay.” Phía sau vang lên giọng nói trong trẻo quyết đoán.
Ba người lập tức quay đầu, thấy Sính Đình đứng bên bàn, vẻ mặt nặng trĩu suy tư: “Hà Hiệp dám hạ độc giết Bắc Mạc vương, chắc chắn hắn đã có đủ binh lực ở
biên cương để đối phó với sự tấn công của đại quân Bắc Mạc”.
Tắc Doãn
nghiêm nghị: “Nếu Vân Thường dám điều động toàn quân tấn công Bắc Mạc,
chắc chắn Đông Lâm và Quy Lạc sẽ không chịu ngồi nhìn. Hà Hiệp dám cả
gan đứng trước nguy cơ bị tấn công từ ba phía?”.
“Thượng
tướng quân đã bao giờ đấu với Hà Hiệp chưa?”. Sính Đình mím môi, không
biết đang oán hận hay ca thán, nói rất khẽ, “Trên chiến trường, Hà hiệp
chưa bao giờ làm việc gì không chắc chắn”.
“Có nên lập tức cử người thông báo cho Nhược Hàn phải cẩn thận?”
“…”
“Không kịp rồi…”
Một bức thư tố cáo của Phi Chiếu Hành đã khiến mâu thuẫn giữa Quy Lạc vương và Nhạc gia càng thêm gay gắt.
Vương hậu không thể nói rõ việc của Bạch Sính Đình, nên Quy Lạc vương đã tìm lý do đuổi ái thê vào lãnh cung.
Nhưng, thế
lực của Nhạc gia ở Quy Lạc đã ăn sâu bén rễ, không dễ diệt trừ. Quốc
trượng Nhạc Địch đã sớm có sự chuẩn bị, nên trước khi Đại vương ra tay,
đã kịp bước một nước cờ thông minh nhất trong đời, chính là thăng cho
nhi tử Nhạc Chấn thành đại tướng quân. Trước lúc Đại vương hỏi đến, ông
ta đã điều Nhạc Chấn rời khỏi thành đô đi luyện binh bên ngoài.
Cứ như thế,
Quy Lạc vương ở trong, Đại tướng quân Nhạc Chấn nắm giữ đội quân hùng
hậu bên ngoài, hai phe đối đầu, thiếu chút nữa là đầu rơi máu chảy.
Khi tin tức
Bắc Mạc vương bị hại truyền đến nơi, Quy Lạc đang chìm trong bóng đêm
của nội loạn, chẳng ai còn thời gian quan tâm đến việc bành trướng của
Hà Hiệp.
Đối với hành động của Hà Hiệp, quốc gia phải lo lắng nhất trong tứ quốc chính là Đông Lâm.
“Quần khanh nói gì đi.”
Trong vương
cung Đông Lâm, Đông Lâm vương hậu ngồi trên ngai vàng lo lắng nhìn khắp
lượt những đại thần đang im lặng: “Các khanh đã xem qua quân báo, chẳng
lẽ đều không có lời nào? Thần đại tướng quân, khanh nói xem”.
Thần Mâu thở dài, miễn cưỡng đứng ra: “Nương nương, thần vẫn chỉ một câu, nếu Hà
Hiệp đối phó với đại quân Bắc Mạc, thì ngay sau đó sẽ đến lượt chúng ta. Nhiệm vụ trước mắt là lập tức cử đại quân hợp sức với quân Bắc Mạc tấn
công Vân Thường”.
“Tuyệt đối không được.” Giọng nói già nua của Sở Tại Nhiên vang lên.
Hai vương tử của Vương hậu đã chết dưới tay Bắc Mạc vương, trong lòng Vương hậu cũng không có ý định giúp Bắc Mạc qua cơn hoạn nạn. Nghe Sở Tại Nhiên cất
giọng phản đối, Vương hậu vội tiếp lời: “Thừa tướng có đề nghị gì, mau
nói ra”.
Sở Tại Nhiên run rẩy đứng ra, ngẩng lên bẩm báo: “Nương nương, Đông Lâm ta giờ không giống trước kia. Nếu có Trấn Bắc vương thì việc gì phải sợ Hà Hiệp?
Nhưng nay, Trấn Bắc Vương đã bặt vô âm tín… Thần cho rằng, có thể không
động đến Hà Hiệp thì đừng động đến.”
Thần Mâu vội nói: “Hà Hiệp dã tâm hừng hực, chúng ta không động đến hắn, hắn cũng sẽ tìm đến chúng ta. Vương gia không còn, chúng ta ở vào thế yếu nên càng
phải chủ động xuất kích, phối hợp với Bắc Mạc nghênh chiến Hà Hiệp. Như
thế mới có thể bảo vệ chính mình”.
“Chiến tranh đáng sợ, lúc này chỉ có thể tự bảo vệ mình.”
“Bây giờ xuất kích mới là tự bảo vệ mình.”
“Có gì từ từ nói. Thừa tướng…”
“Sau đại
chiến với quân Bắc Mạc, Vân Thường cũng cần có thời gian nghỉ ngơi lấy
sức. Chúng ta có thể nhân thời gian ấy để luyện binh…”
“Thần đại tướng quân đừng kích động, chúng ta phải bàn bạc kỹ lưỡng…”
“Còn bàn bạc gì nữa? Đến khi Hà Hiệp chiến thắng Bắc Mạc, Đông Lâm sẽ trở thành mục
tiêu tiếp theo của hắn. E rằng trong lúc chúng ta còn đang luyện binh,
quân địch đã đánh đến cửa rồi!”
“Đừng tranh
luận nữa!” Thấy hai bên bàn cãi không dứt, ánh mắt Vương hậu chuyển từ
đông sang tây, rồi lại từ tây sang đông, cuối cùng đành đập tay vào chỗ
vịn, hét lên. Tiếng tranh luận giữa các đại thần bỗng chốc im bặt.
“Chiến tranh là việc đại sự, không thể vội vàng quyết định”, Đông Lâm vương hậu day
day huyệt thái dương, thở dài, “Quần khanh hãy suy nghĩ cho kỹ việc này, ngày mai chúng ta tiếp tục bàn bạc”.
Thần Mâu cau hai hàng mày rậm, tiến lên một bước: “Vương hậu nương nương, không thể
tiếp tục do dự. Thượng tướng quân Bắc Mạc Nhược Hàn đã tập hợp đại quân
nghênh chiến, binh pháp của Hà Hiệp vô cùng lợi hại, chỉ e chưa đến mấy
ngày, hắn sẽ đánh tan đại quân Bắc Mạc”.
Đông Lâm
vương hậu giận dữ: “Đã nói cần bàn bạc cho kỹ, Thần đại tướng quân đừng
nên nhiều lời”. Dứt câu, Vương hậu đứng dậy, vội vã vào sau rèm.
Phản ứng của Đông Lâm vương hậu hoàn toàn nằm trong dự liệu của Hà Hiệp. Không có sự uy hiếp của Quy Lạc và Đông Lâm, Hà Hiệp mới có thể dốc hết bin