
i luôn: “Vậy xin Hoắc thần y nhận của con ba lạy”.
“Không… không được”.
Hoắc Vũ Nam
chưa nói xong, Phiên Lộc đã dập đầu ba cái, sau đó đứng thẳng lên, vẻ
mặt không còn nghiêm túc như lúc trước, cười ha ha nói: “Việc này không
thể chậm trễ, Hoắc thần y đã nhận của con ba lạy, sau này con xin được
gọi Hoắc thần y là nhạc phụ”.
Lời này vừa nói ra, không những Hoắc thần y, mà cả Sính Đình cũng sững sờ.
Mọi người
nhìn nhau, Phiên Lộc thì hớn hở như vừa thắng được một trận lớn, ngó
xuống dưới lầu gọi thật to: “Thê tử! Thê tử của Phiên Lộc mau ra đây bái kiến sư phụ của nàng, cũng là nhạc phụ của ta”.
Phiên Lộc
lừa Túy Cúc vào gian nhà nhỏ, hứa đi hứa lại khi nào Sở Bắc Tiệp xuất
hiện sẽ báo ngay với nàng. Ai ngờ sau khi họ đến, Phiên Lộc không hề
thông báo với Túy Cúc, mà dùng mê hồn trận bắt Hoắc Vũ Nam nhận mình là
“tế tử” ngay tại chỗ.
Túy Cúc vẫn
đang trong phòng mình thấp thỏm không yên chờ sư phụ và Bạch Sính Đình
đến, bỗng nghe Phiên Lộc gọi trên lầu, liền vội vàng đứng dậy, chạy như
bay lên đó. Vừa bước vào cửa, nàng đã thấy toàn những gương mặt quen
thuộc. Nàng nghẹn ngào gọi Sính Đình một tiếng: “Bạch cô nương…”, rồi
nhìn sang sư phụ đã gầy hơn nhiều đang đứng trước mặt mình, tuy trong
lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng nàng vẫn không khỏi sững sờ.
Bỗng chốc, cả căn phòng yên lặng như tờ.
Đờ đẫn đứng đó hồi lâu, hai vai bỗng run rẩy, Túy Cúc òa khóc: “Sư phụ! Sư phụ!”.
Hoắc Vũ Nam cũng mở mắt trừng trừng.
Khi Túy Cúc
xuất hiện, dường như Hoắc thần y đã không còn nghe thấy gì nữa, cứ ngỡ
mình đang đi trên mây, niềm vui từ trên trời rơi xuống đã cuốn sạch mọi
ưu phiền chất chứa trong lòng.
Túy Cúc, chính là tiểu nha đầu Túy Cúc…
Hình dáng ấy, khuôn mặt ấy, đôi mắt đen ấy… đều là của Túy Cúc.
Đôi mắt già nua chưa mất đi vẻ thông tuệ bỗng chốc trở nên mù mịt, môi ông run rẩy, nhưng không nói nổi một lời.
Cảm giác ấm
áp dâng trào, có người ôm chặt lấy ông, tiếng khóc vang lên bên tai, âm
thanh quen thuộc đến nỗi khiến ông cũng muốn khóc òa.
“Sư phụ… sư phụ… đồ nhi đã gặp được sư phụ rồi…”
Hoắc Vũ Nam
cúi xuống, đôi mắt già nua nhìn đồ nhi thân yêu đang ngổn ngang trăm mối gục đầu khóc trong lòng mình. Ông cũng không biết làm gì hơn, chỉ vỗ
nhẹ vào lưng Túy Cúc như trước kia, cũng chẳng hỏi gì, mả lẩm bẩm: “Hài
nhi của ta, hài nhi của ta…”.
Sính Đình
nín thở theo dõi cảnh ấy, cho đến khi cảm thấy tim mình vui đến phát
đau, bên cạnh bỗng có người kéo tay áo mình, nàng mới quay qua, đôi mắt
lấp lánh nước, Sở Bắc Tiệp cười nói: “Nàng hãy khóc trong lòng ta”.
Sính Đình gục đầu vào lòng chàng, bật khóc.
Hai cô nương khóc nức nở, khiến Hoắc thần y mắt cũng đỏ hoe.
Mạc Nhiên đứng bên cạnh mỉm cười. Cuối cùng mọi người cũng hiểu nguyên do tại sao Sở Bắc Tiệp lại nói đã nắm chắc phần thắng.
Phiên Lộc
lặng lẽ đứng bên cạnh, thấy Túy Cúc vẫn khóc mãi không thôi thì quay qua trêu nàng: “Đừng khóc nữa. Sư phụ nàng đã đồng ý nhận ta làm tế tử, ta
đã dập đầu ba cái rồi. Này, nàng cũng dập đầu ba cái đi”.
Túy Cúc lau
hàng lệ trên mặt, trừng mắt: “Ai cần ngươi dập đầu!”. Vừa rồi vì khóc
nhiều, nên mắt nàng mọng đỏ, giọng nói cũng khản đặc, hỏi lại Phiên Lộc: “Sư phụ của ta, sao ngươi lại gọi là nhạc phụ?”.
Phiên Lộc trước nay vẫn nhất nhất nghe theo Túy Cúc, nên vui vẻ đáp: “Được rồi, thế thì ta cũng gọi là sư phụ”.
Hoắc Vũ Nam
gặp lại đồ nhi, khó khăn lắm mới cầm được nước mắt. Thấy đồ nhi và Phiên Lộc cãi qua cãi lại rất thân thiết, rồi nhìn hai gò má Túy Cúc đang ửng đỏ, ông bỗng chốc hiểu ra, niềm vui tăng lên vài phần, sống mũi cay
cay, vội cười ha ha nói: “Gọi ‘nhạc phụ’ cũng được, chỉ cần người đối
tốt với đồ nhi của ta, cũng không cần dập đầu, ‘nhạc phụ’ hay ‘sư phụ’
tùy ngươi gọi”.
Túy Cúc xấu hổ: “Sư phụ!”.
Túy Cúc không cất lời thì thôi, vừa kêu một tiếng, mọi người đều cười ầm lên.
Sính Đình
lau nước mắt, ngẩng lên định nói gì. Sở Bắc Tiệp sợ nàng trách mình giấu chuyện gặp Túy Cúc, vội nói: “Việc chính quan trọng, hãy để lúc khác
hàn huyên”.
Mọi người
đều biết tình thế khẩn cấp, ai nấy lập tức tập trung tinh thần. Phiên
Lộc mang ra một cái bàn, trải trên đó cuộn sách, không còn vẻ cợt nhả
ban nãy: “Đây là bản đồ xung quanh thành Thả Nhu, năm đường màu đỏ bên
trên chính là năm đường vận chuyển quân lương qua Thả Nhu. Tất cả bọn hõ đều nghỉ chân ở Thả Nhu”.
Bản đồ này
do Phiên Lộc tự vẽ, rõ ràng hơn những bản đồ khác rất nhiều. Sở Bắc Tiệp xem xong, nhìn Phiên Lộc, gật đầu tán thưởng.
Túy Cúc
không hiểu việc hành quân đánh trận. Nàng khóc với sư phụ một hồi, lại
nhớ đến Sính Đình, bèn quay sang nói với sư phụ: “Sư phụ, chúng ta sang
bên kia, Túy Cúc bóp lưng cho sư phụ được không?”. Nói xong, nàng quay
sang mỉm cười với Sính Đình, ánh mắt không nói hết niềm vui. Túy Cúc đi
đến nói với Sính Đình: “Bạch cô nương, chúng ta sang bên kia đi”.
Sính Đình
cũng chỉ mong được cùng Túy Cúc dốc hết nỗi sầu ly biệt, hai người liền
cùng Hoắc Vũ Nam sang phòng bên cạnh. Ba người ngồi bên nhau, Túy Cúc
rót cho mỗi người một chén trà, sau đó vừa chậm rãi bó