Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326940

Bình chọn: 10.00/10/694 lượt.

p lưng cho sư phụ, vừa kể lại những chuyện xảy ra sau khi tạm biệt Sính Đình. Vì sợ sư phụ và Sính Đình tức giận với Phiên Lộc nên Túy Cúc cố tình giấu gần hết

chuyện xấu xa Phiên Lộc từng làm.

Hoắc Vũ Nam nghe xong, cười nói: “Lúc nào con cũng nói hắn xấu xa, thực ra người ta cũng có làm việc gì xấu đâu”.

Sính Đình thì hỏi: “Ngươi có tình ý với hắn không?”.

Hai má đỏ ửng, Túy Cúc cau mày giận dỗi: “Ai thèm để ý tới hắn chứ!”.

Chỉ cần nhìn qua, trong mắt Hoắc Vũ Nam và Sính Đình đã hiểu rõ: Túy Cúc thực sự có tình cảm với Phiên Lộc.

Khi ba người học nói chuyện, câu chuyện của những nam nhân phòng bên cũng vô cùng rầm rộ.

Sở Bắc Tiệp

nói với Phiên Lộc dự định ban đầu của họ, Phiên Lộc cười nói: “Việc này

Vương gia tìm đúng người rồi, vốn ở trong quân bao năm, ta hiểu rõ

chuyện nội bộ. Những tướng lĩnh nào của Vân Thường có thể lung lạc,

những tướng sĩ nào lập trường kiên định, ta đều nắm chắc trong lòng bàn

tay”.

Sở Bắc Tiệp

quá mừng, quyết đoán ngay: “Thế này là tốt nhất, làm phiền Phiên thủ

thành lập tức đưa ra danh sách, chúng ta sẽ lần lượt cân nhắc”.

Ở phòng bên, Sính Đình cũng kể lại với Túy Cúc những chuyện xảy ra sau đó, nghĩ đến

việc cả hai đều tưởng người kia đã chết, ngày đêm đau đớn khôn nguôi,

không biết đã phải rơi bao nhiêu nước mắt, hai nàng lại sụt sịt, chỉ khi nói đến Trường Tiếu hoạt bát nghịch ngợm, mới ngăn được dòng nước mắt.

Trò chuyện xong, Sính Đình quay lại gian phòng bên cạnh, vừa vào cửa đã hỏi: “Đã bàn bạc xong chưa?”.

Sở Bắc Tiệp

quay lại cười đáp: “Trời ban tướng tài cho ta. Ha ha, việc quân lương có chút biến động, phải nhờ Bạch quân sư giúp cho mới được”. Nói xong,

chàng chắp tay hành lễ với Sính Đình.

Biết Sở Bắc

Tiệp đang đùa mình, Sính Đình quay đi, nói: “Sính Đình không trúng kế

của Vương gia đâu, nhận một lễ này, chắc Vương gia lại có việc muốn làm

khó thiếp. Việc quân lương, rốt cuộc đã thay đổi như thế nào?”.

Nàng nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đều có vẻ bí mật xen lẫn hưng phấn, chắc chắn Sở Bắc Tiệp đã nghĩ ra diệu kế gì.

Sở Bắc Tiệp nhìn nàng cười, một lúc sau mới nói: “Chúng ta không bỏ độc mà là bỏ thuốc”.

Sính Đình

nghe xong, cau mày suy nghĩ, chỉ một lát sau hai hàng mày thanh tú đã

dần giãn ra, chậm rãi than: “Thật là diệu kế. Vương gia yên tâm, thuốc

Vương gia cần, Sính Đình chắc chắn có thể chế ra”.

Những người

khác đã quen với một Sính Đình túc trí đa mưu nên chỉ mỉm cười ngồi

nghe. Phiên Lộc bất giác nhìn qua phía Sính Đình, trong lòng thầm kinh

ngạc.

Sau khi bàn

bạc, Phiên Lộc sắp xếp mọi người ở lại trong phủ, chỉ nói với sai dịch

rằng đây là bằng hữu lâu ngày không gặp của mình. Xong xuôi mọi việc,

Phiên Lộc đi về phía phòng Túy Cúc.

Phiên Lộc vừa đến cửa đã thấy Túy Cúc chạy ra, chắn ngang phía trước: “Ngươi đến làm gì? Tối nay ta phải ở cạnh sư phụ”.

Phiên Lộc vội trêu: “Thế tối mai thì sao?”.

“Tối mai cũng không cho ngươi đến”.

Phiên Lộc nhún vai, quay đi.

“Này”. Như sợ Phiên Lộc tức giận, Túy Cúc vội vã gọi lại, hỏi, “Gặp họ rồi, ngươi cảm thấy thế nào?”.

Phiên Lộc

nghĩ một lát, bỗng thở dài: “Cuối cùng ta đã hiểu tại sao Hà Hiệp và Quý thừa tướng lại không từ thủ đoạn nào để ngăn họ ở cạnh nhau”.

Khi Sở Bắc Tiệp và Bạch Sính Đình ở cạnh nhau, trong thiên hạ, còn ai có thể so tài cao thấp với họ?

Giờ nhìn lại, lúc trước Hà Hiệp dốc hết binh lực cả nước, liên minh với Bắc Mạc, cướp Sính Đình từ Đông Lâm về cũng rất có lý…

Gió lay rèm rủ, đình không hoang vắng

Cùng một ánh trăng.

Hà Hiệp ngồi một mình không ngủ.

Sau bao lời

khuyên nhủ, cuối cùng Hà Hiệp đã quay về ở trong vương cung Quy Lạc,

nhưng khung cảnh vàng son lộng lẫy nơi đây đâu có hơn gì vương phủ Kính

An chìm trong cỏ dại?

Không sao đi vào giấc ngủ.

Sau khi trừ bỏ được những đối thủ hữu hình, thì muôn vàn nguy cơ vô hình lại lần lượt xuất hiện.

Sau khi vó

ngựa Vân Thường đạp bằng tứ quốc, tiêu diệt tất thảy những đội quân

chính quy dám phản kháng, liền xuất hiện thêm những mầm họa mới.

Lời đồn đại truyền khắp nơi.

Đại quân Vân Thường tạm thời không có đối thủ, nhưng lại khó quản lý hơn trước. Sự tham lam của các tướng lĩnh ngày càng vô độ.

Hà Hiệp bực bội đi lại bên cửa sổ, một lúc lâu mới kìm lòng ngồi xuống, xem kỹ các bản tấu chương trên bàn.

Không có tin tức nào của đám mật thám được cử đi thăm dò tung tích Sở Bắc Tiệp. Sở

Bắc Tiệp quả không hổ là Trấn Bắc vương lừng danh thiên hạ, có thể giấu

mình như thế, khi đại quân Vân Thường tấn công Quy Lạc, cũng không hề

thừa cơ công khai chiêu binh mãi mã, không bước ra kêu gọi triệu tập các bè phái hay đám tàn binh đứng dậy phản kháng. Sở Bắc Tiệp không hề để ý đến cơ hội mà Hà Hiệp đã dự liệu, thậm chí còn là những cơ hội mà hắn

cố tình tạo ra cho Sở Bắc Tiệp.

Sở Bắc Tiệp

luồn lách như gió, nổi bên đông một lát, nổi bên tây một lát, chỉ cần

chút thủ đoạn cũng đủ xoay mấy chục vạn quân Vân Thường như chong chóng.

Giờ lại xảy ra chuyện ở Bắc Mạc, có tin báo rằng Thượng tướng quân Nhược Hàn của Bắc Mạc đang bí mật chiêu mộ tân binh.

Thật có chút ngoài dự liệu.

“Ngư


Duck hunt