
ân.
Chàng không phải thánh nhân, tất nhiên cũng biết tức giận. Đêm khuya thanh vắng, lại nghĩ đường đường là một Vương gia mà bị thị nữ kia quay như chong chóng, còn đứng bên ngoài phòng ngủ của một nữ nhi khác đúng ba đêm, lòng tự tôn của một đấng nam nhi lại bị đánh cho tơi bời. Mỗi lần nghĩ tới đây, chàng cứ nghiến răng kèn kẹt, hai tay nắm chặt, chỉ muốn trói ngay nữ tử đáng ghét kia lại, ném vào đại lao, ném vào rừng sâu đầy dã thú, hoặc ném xuống vực thẳm.
“Người đâu?”
“Có! Vương gia có gì dặn dò?”
Mạc Nhiên ngay lập tức xuất hiện sau cánh cửa, Sở Bắc Tiệp bỗng thấy bình tĩnh hơn.
Không, chàng không muốn dễ dàng giết chết nàng. Nữ nhân đó phải sống cả đời trong vương phủ để chịu tội. Khi rảnh rỗi, chàng sẽ đến chơi đùa nàng, để nàng khóc lóc xin tha.
Đêm thứ hai, Sở Bắc Tiệp đang suy tính làm thế nào để báo thù Sính Đình, thì nàng đã ngã bệnh.
“Bệnh?” Ánh mắt sắc sảo của Sở Bắc Tiệp quét qua khuôn mặt Mạc Nhiên, cười gằn, “Lại một chiêu dùng binh không ngại dối lừa?”.
Mạc Nhiên thật thà: “Thuộc hạ cũng nghi ngờ nàng ta giả bệnh, nhưng đại phu đã đích thân bắt mạch, đúng là bệnh không hề nhẹ”.
Ánh mắt Sở Bắc Tiệp thoáng tia ngạc nhiên, trầm ngâm hỏi: “Bệnh gì?”.
“Bệnh cũ tái phát, ho rất nặng, người cũng mê man”.
Sở Bắc Tiệp nghĩ lại đêm đó, đúng là nàng ốm thật, chính chàng đã đưa nàng về phòng, cái chạm tay nóng rẫy như vừa mới đây. Chàng vẫn nhớ rõ khuôn mặt nàng lúc nhắm mắt nằm trên giường, ngoan ngoãn và ngọt ngào. Trong khoảnh khắc dưới ánh trăng, chàng còn ngỡ mình đã nhìn thấy tuyệt thế giai nhân.
“Vương gia… có muốn đi thăm không?”
Ánh mắt sắc như dao dừng lại trên đầu Mạc Nhiên, Mạc Nhiên vội lùi một bước, cúi đầu: “Thuộc hạ, chỉ là… chỉ là nghĩ…”.
Sở Bắc Tiệp thu lại ánh mắt, quay trở về bàn, cầm tập công văn, tập trung vào đó. Hồi sau, chàng mới thong thả nói: “Mời đại phu nào?”.
“Trần Quan Chi”.
“Một thị nữ mà cần đến đại phu tốt thế sao?”
Bao năm nay làm việc cho Sở Bắc Tiệp, rất hiếm khi bị trách cứ, nên lần này mặt mũi Mạc Nhiên trắng bệch: “Thuộc hạ sẽ lập tức đổi…”
“Không cần”. Sở Bắc Tiệp cầm bút lên, phê hai hàng rồng bay phượng múa trên công văn, rồi như bình tĩnh hơn, “Đã mời rồi thì không cần phiền phức nữa”.
“Vâng”.
“Đã dùng thuốc chưa?”
“Đã bốc theo đơn thuốc của Trần Quan Chi, đang sắc rồi.”
Sở Bắc Tiệp lạnh lùng bảo: “Mạo phạm bản vương, còn cần người mời đại phu sắc thuốc, cũng coi như nàng ta biết ốm đúng lúc. Đáng tiếc, bản vương lại là tướng quan nhuộm máu trên sa trường, chứ không phải công tử thích phong hoa tuyết nguyệt. Khi nào nàng ta tỉnh, ngươi hãy nói rằng, ở vương phủ của ta phải bớt tác oai tác quái đi”.
Nghe chủ nhân buông lời ngang ngược như vậy, Mạc Nhiên không dám nói thêm gì, chỉ cúi đầu, đáp: “Vâng”.
Sở Bắc Tiệp lại vùi đầu vào đống công văn. Như chợt nhớ ra điều gì, chàng dặn dò Sở Mạc Nhiên đang ra khỏi thư phòng: “Lần trước Đại vương thưởng hai hộp thuốc Ngọc mai thiên hương, tiện thể mang cho nàng ta. Vương phủ chẳng có ai là nữ, để ở đây cũng chỉ để đó mà thôi”.
Mạc Nhiên vâng dạ vài tiếng, Sở Bắc Tiệp không nói thêm gì, tiếp tục đọc công văn.
Sính Đình ốm thật. Nàng vốn khỏe mạnh, chỉ vì lần trước xuất chinh bị nhiễm phong hàn không được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, rồi lại xảy ra bao nhiêu việc, nên nàng ngày càng yếu thêm. Hôm đó, nàng cố chịu cơn bệnh tìm đến vương phủ Trấn Bắc để cứu Hoa gia. Nói được đôi ba câu với Sở Bắc Tiệp, nàng đã toát mồ hôi đứng không vững.
Mạc Nhiên phụ trách thu xếp cho Sính Đình. Vì không nhìn thấu tâm ý Vương gia, nên hắn không dám đối xử quá tốt với nàng, cũng chẳng dám đối xử quá tồi. Suy tính hồi lâu, Mạc Nhiên quyết định chuyển Sính Đình sang một phòng nhỏ yên tĩnh trong vương phủ.
Hằng ngày Mạc Nhiên đều bẩm báo bệnh tình của Sính Đình với Sở Bắc Tiệp: “Hôm nay tiểu Hồng cô nương vẫn chóng mặt”.
“Hôm nay tiểu Hồng cô nương đã ăn được ít cháo”.
“Tối qua tiểu Hồng cô nương đã bớt ho, nhưng sáng nay lại nóng hơn”.
Sở Bắc Tiệp nghe rồi, không nói một lời, giống như chưa từng nghe thấy.
Năm ngày sau, Mạc Nhiên lại đến báo. Không hiểu tại sao Sở Bắc Tiệp lại cảm thấy khó chịu. Vừa nghe Mạc Nhiên nói đến câu “Tiểu Hồng cô nương hôm nay vẫn ho”, chàng bỗng nổi cơn thịnh nộ, chau mày: “Hừ, sao vẫn còn ho? Chẳng phải đã dùng đến viên Ngọc mai thiên hương rồi sao? Trần Quan Chi cũng thật vô dụng, chữa cho một nữ tử cũng không xong!”.
Mạc Nhiên giật mình, hôm sau không còn tùy tiện bẩm báo nữa, mà chỉ nói xa gần: “Đã đỡ ho một chút, mấy hôm nữa có thể đi lại được”.
“Mấy hôm?”
Không ngờ Sở Bắc Tiệp đang vùi đầu vào đống công văn lại ngẩng lên hỏi như thế, Sở Mạc Nhiên trả lời không chắc chắn: “Chắn khoảng… mười ngày”.
Sở Bắc Tiệp ậm ừ vài tiếng, không tỏ thái độ gì.
Đến ngày thứ mười, Mạc Nhiên tới bẩm báo bệnh tình của Sính Đình. Chưa kịp nói gì, Sở Bắc Tiệp đã đứng phắt lên, hất hàm: “Đi, đi xem khổ nhục kế của nàng ta đã kết thúc được chưa”. Quả nhiên, Sở Bắc Tiệp rời khỏi thư phòng, tiến thẳng về căn phòng nhỏ của Sính Đình.
Căn phòng nhỏ có một khoảnh sân, bên ngoài nghiêng nghiêng vài khó