
xấu hổ mãi không dậy, chàng cười thành tiếng, khẽ cắn một cái vào vai nàng.
“A!”, Sính Đình quay lại. Chẳng khác gì người đang ôm cây đợi thỏ, Sở Bắc Tiệp tóm ngay lấy, ôm eo nàng, rồi hôn mạnh vào đôi môi tươi hồng ướt mọng của nàng.
“Chà, chà, món điểm tâm ngon nhất thiên hạ”.
“ Chàng… chàng…”
“Ta làm sao? Từ nay trở đi, nàng phải gọi ta là phu quân”.
Sính Đình lườm chàng một cái, nói giọng không phục: “Ai đồng ý gả cho chàng?”.
Sở Bắc Tiệp nắm chặt tay nàng, như thể muốn bóp nát bàn tay ấy, đôi mắt đen nhìn nàng chằm chằm: “Gả cho ta rồi, không bao giờ được rời khỏi đây nữa”.
Sính Đình bỗng thấy tim mình đau như dao cứa, sững sờ nhìn Sở Bắc Tiệp.
Chàng chân thành: “Đừng nghĩ ngợi gì hết, cứ theo ta. Cho dù đất trời sụp đổ, vẫn có ta ở đây”.
Đất trời sụp đổ? Nàng ngẩng đầu lên, ngước hàng mi dày nhìn nam nhân trước mặt.
Thân hình cao lớn ấy, khí thế dũng mãnh ấy, đôi mắt sâu rậm ấy… có điều gì không khiến nữ nhi say mê?
Có chàng đứng bên, ai mà không yên lòng?
Nhưng… nhưng nàng nhất định phải đi.
Nước mắt lã chã rơi, Sính Đình vẫn ngẩng đầu, không nỡ quay về hướng khác.
Bàn tay rắn chắc của Sở Bắc Tiệp dịu dàng lau những giọt lệ trên khóe mắt nàng: “Đang yên lành thế này, sao lại khóc?”.
“Thiếp cũng không biết tại sao, đang yên lành thế này lại khóc”, Sính Đình lau nước mắt, cười với chàng.
Trái tim càng dao động càng đau, càng đau, Sính Đình càng phải cắn răng rời đi.
Không nỡ thì đã sao? Nàng phải rời xa niềm vui nỗi buồn và cả sự phẫn nộ của chàng. Thiếu gia đang lưu lạc, nàng không thể vào vương phủ Đông Lâm, làm vương phi của Đông Lâm.
Đi, nàng nhất định phải đi.
Lần này rời đi, năm này sang năm khác, thời lành cảnh đẹp sẽ chỉ còn là hư vô.
Nằm trong vòng tay chàng, nàng không nỡ chìm vào giấc ngủ, cứ tham lam ngắm từng nét trên khuôn mặt chàng. Mỗi đêm mây mưa vần vũ, đến khi sức lực cạn kiệt, nhắm mắt lại, nàng vẫn muốn nắm chặt bàn tay nóng rẫy của chàng, dựa vào lòng chàng.
Tiếng thở dài nặng nề của Sở Bắc Tiệp chốc chốc lại vang bên tai, khiến nàng càng đau lòng.
Con người này, lấy đâu nhiều dã tâm đến thế? Triều chính, sa trường, quyền lực, vinh dự… chàng không thể từ bỏ thứ nào, ngay cả trong giấc mơ, chàng cũng tự làm khổ bản thân.
Phải đi, nhất định phải đi. Nàng đã sa vào bãi cát xoáy có thể nhấn chìm người ta. Tuy rút chân ra không dễ, nhưng không thể không rút chân.
Sau đêm ân ái đầu tiên, Sở Bắc Tiệp đã bỏ hẳn một ngày công vụ để ở bên nàng.
“Tháng Mười hoa quế thơm nồng…”
Được người thương yêu đích thân cài hoa quế thơm nồng lên mái tóc, Sính Đình thoắt quay đầu, trong vòng vô cùng thê lương, nhưng vẫn tặng chàng một nụ cười ngọt ngào.
Sở Bắc Tiệp kề sát tai nàng, khẽ bảo: “Đợi đến mùa xuân, hoa trong hậu viện nở đầy, mỗi ngày ta sẽ tự tay hái một đóa đẹp nhất, cài lên mái tóc nàng”.
“Người vốn không đẹp, lại làm nền cho hoa, chẳng phải càng khó coi sao?”
“Thế thì nàng cất giọng hát, để hoa xấu hổ mà tàn.”
Tiếng cười của Sở Bắc Tiệp vang vọng trong vương phủ.
Sính Đình càng thêm tan nát cõi lòng.
Mùa xuân, khi trăm hoa đua nở, chàng ở Đông Lâm, thiếp ở nơi nao?
Liền hai mươi ngày, Sở Bắc Tiệp không rời nàng nửa bước. Như biết trước sẽ mất nàng, chàng cứ quẩn quanh bên nàng như đứa trẻ nghịch ngợm, như người đói khát tham lam tìm kiếm.
Trái tim Sính Đình sắp hóa thành nước.
“Sao không thấy Mạc Nhiên?”
“Ta sai Mạc Nhiên đi làm chút việc, hôm qua mới về”.
“Việc gì quan trọng mà cần đến Mạc Nhiên ra ngoài?”
Sở Bắc Tiệp ôm chặt bờ vai nàng, than thở: “Việc quan trọng nhất trên đời này có gì hơn là giữ nàng ở bên ta”.
Sính Đình nguýt một cái, chiếc mũi nhỏ nhăn nhúm: “Lời lẽ đường mật”.
“Đúng vậy, miệng ta ngọt lắm. Mời Vương phi nếm thử”. Bắt được cơ hội, càng không để giai nhân chạy thoát, chàng lập tức quay lại, đến khi cái miệng la lối của Sính Đình bị khóa chặt, chỉ còn cơ thể nàng đang quằn quại, rên xiết, chàng mới thỏa mãn thả nàng ra, rồi thèm thuồng nói, “Chúng ta về phòng nhé?”
“Không được! A!” Tiếng kêu chưa kịp ra khỏi cổ họng, cả người nàng đã bị Sở Bắc Tiệp bế bổng lên.
Sính Đình đấm thùm thụp vào lưng chàng: “Chàng là đồ háo sắc, thiếp không về phòng đâu. Trời ơi, không phải chàng lại muốn đấy chứ… tha cho thiếp đi”.
Sở Bắc Tiệp cười vang: “Lát nữa khắc đến lúc nàng xin tha”.
Đến lúc tuyết bay đầy trời, nàng vẫn chưa có cơ hội rời khỏi vương phủ Trấn Bắc. Suy tính thiệt hơn khiến Sính Đình suýt chút nữa vò nát chiếc khăn tay.
Hôm đó, khó khăn lắm Sở Bắc Tiệp mới ra ngoài, chàng dặn dò Mạc Nhiên: “Chăm sóc tốt cho Vương phi tương lai, ta đi rồi sẽ về”.
Sính Đình sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm hoi này. Nàng ra tận cổng tiễn Sở Bắc Tiệp. Nàng nhìn khí thế lúc chàng cưỡi ngựa rời đi, cứ như đây là lần cuối nàng được thấy bóng dáng chàng. Nàng ngây người, đứng thẫn thờ hồi lâu ngoài cổng lớn của vương phủ.
Mạc Nhiên cung kính đứng cách nàng mấy bước: “Dương Phượng cô nương, trời lạnh, mời cô nương quay vào”.
Đợi bóng Sở Bắc Tiệp khuất hẳn, Sính Đình lấy lại bình tĩnh, quay người, mỉm cười nói: “Ngày mai chắc lại có tuyết”. Nói xong, n