XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327311

Bình chọn: 8.5.00/10/731 lượt.

để lại thanh kiếm này cho muội, bây giờ, muội đã bị ly hồn rồi.” Hà Hiệp đặt thanh bảo kiếm vào tay Sính Đình, rồi thở dài, bước ra khỏi phòng.

Ly hồn?

Sính Đình ôm kiếm vào lòng, thanh kiếm lạnh giá áp sát vào da thịt.

Nàng thất thần.

Đúng thế, hồn phách của nàng đã đi theo bóng hình trên lưng ngựa.

Làm sao để quên được Sở Bắc Tiệp? Trời xuân tươi đẹp, chính là thời khắc để ngắt hoa cài lên tóc.

Khoảng thời gian sau khi ổn định lại dài như thế, khiến nàng từng ngày từng đêm hồi ức đến tất cả mọi điều về Sở Bắc Tiệp.

Tại sao ruột gan nàng lại mềm tựa bùn, hoá thành nước?

Quên hết những nghi ngờ lừa phỉnh, tương kế tựu kế, thành làm vua bại làm giặc, nàng chỉ nhớ ba đêm trong Hoa phủ, gương mặt chàng chân thành đến thế, trang nghiêm đến thế, từ đó buộc chặt trái tim nàng.

“Rốt cuộc chàng là người thế nào?”, Sính Đình ngẩng đầu hỏi mây trên trời, “Chàng hận thiếp, hay yêu thiếp? Một lời trước khi ly biệt, vì không nỡ, hay để đoạn tuyệt?”

Ngày đêm bên nhau, dịu dàng đến thấu xương, không phải là giả.

Lừa dối phỉnh phờ, mưu cao kế dày, cũng chẳng phải giả.

Nàng thông minh là thế, lúc này sao lại hồ đồ, giống như sa chân xuống vũng bùn, không sao rút ra nổi?

Bỗng có người đập mạnh vào vai, Sính Đình giật bắn mình, quay phắt lại.

“Ha ha, lại ngẩn người ra rồi?”, Đông Chước làm mặt quỷ, nhìn rõ thần sắc của Sính Đình thì vội vàng thu nụ cười: “Này, này? Sao lại khóc thế kia?”.

Sính Đình vội vã lau hàng lệ, trợn mắt nói: “Lúc nào cũng không đàng hoàng! Trong lúc hiểm nguy còn có vài phần tiến bộ, vừa mới yên ổn vài ngày, đã lại chẳng ra sao rồi.”

Đông Chước cười hì hì lắc đầu, mắt vẫn nhìn nàng, rồi ngồi xuống bưng chén trà lên: “Ta đến thăm ngươi, định bụng đùa cho ngươi vui. Nhưng ngươi được lắm, vừa nhìn thấy ta đã nghiêm mặt giáo huấn”.

Nghe Đông Chước nói vậy, Sính Đình bỗng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu, ngượng ngùng lên tiếng: “Mọi người không phải lo cho ta, ta vẫn khỏe, mấy hôm nữa là ổn thôi”.

“Mấy hôm? Ngày mai chúng ta đã rời khỏi đây rồi, còn mấy hôm gì chứ?”

“Ngày mai?”, Sính Đình ngẩn người, “Đi đâu?”.

Đông Chước ngạc nhiên, vô cùng ngỡ ngàng khi thấy Sính Đình không hề biết gì, khuôn mặt thoáng chút bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, nói lấp lửng: “Ta cũng chỉ nghe loáng thoáng thiếu gia nói một hai lần, hình như… nơi này tuy là sản nghiệp bí mật bao năm nay của vương phủ, nhưng dù gì cũng vẫn nằm trong biên giới Quy Lạc. Nay Đại vương đang truy đuổi những người của vương phủ Kính An, nên cẩn thận vẫn hơn, đi sớm một chút… song không biết đi đâu”. Đông Chước cười gượng gạo, rồi vỗ mạnh tay vào trán, “Chết rồi, ta đang làm dở việc của thiếu gia, phải đi làm nốt đây”.

Sính Đình lặng lẽ nhìn theo Đông Chước vội vã đi ra.

Cảm giác lạ lẫm bỗng xâm chiếm nàng, nghĩ lại, nàng cũng không thể trách thiếu gia và Đông Chước.

Từ khi trở về bên thiếu gia, lúc nào nàng cũng như người mất hồn. Mọi người nói mười câu, nàng chỉ đáp được một.

Trước đây nàng là người quản lý những sự vụ trong phủ, nhưng thời gian lưu lạc sang Đông Lâm, thiếu gia cũng đã dạy dỗ được mấy thị nữ đắc lực khác, nên từ khi trở về, nàng cũng chẳng quan tâm đến việc này nữa.

Cứ như thế, dường như nàng đã tách khỏi vương phủ Kính An.

Nỗi lo lắng của thiếu gia hoàn toàn có lý. Nơi này tuy vắng vẻ, nhưng vẫn là vùng đất của Đại vương Quy Lạc, phòng bị vẫn hơn. Nếu là trước đây, đáng lẽ nàng còn phải nhắc nhở thiếu gia, nhưng giờ… Lẽ nào qua một lần tôi luyện, nàng đã đánh mất trí thông minh của mình?

Ngày hôm sau, quả nhiên có thị nữ đến báo thu xếp hành lý rời đi.

Sính Đình hỏi: “Chúng ta đi đâu?”.

“Muội không biết.”

“Tiểu vương gia đâu?”

“Tiểu vương gia đang bận.”

Lên đường cùng đám người của vương phủ, nhưng chẳng thấy Đông Chước đâu, nàng lại hỏi: “Đông Chước đâu rồi?”

“Muội sao biết được những việc này? Sính Đình tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm lên xe đi.”

“Tiểu vương gia đi xe nào? Ta vẫn hay ngồi cùng thiếu gia mà.”

“Sính Đình tỷ tỷ, là Tiểu vương gia dặn dò tỷ ngồi chung với bọn muội. Tiểu vương gia ở đâu, muội cũng không biết.”

Hỏi mười câu đến chín câu a hoàn kia không biết, cả chặng đường không gặp nguy hiểm gì, họ lại đến một biệt viện, chắc cũng vẫn là sản nghiệp bí mật của vương phủ Kính An từ trước.

Bỗng thấy nghi ngờ, Sính Đình không thể không lấy lại chút hồn phách từ chỗ Sở Bắc Tiệp mà đánh giá mọi việc đang diễn ra xung quanh.

Mấy ngày nay vẫn không thấy thiếu gia…

Vô duyên vô cớ, những người ở đây ngày càng xa lạ với nàng.

Lúc trước, nàng thất thần vì Sở Bắc Tiệp nên không phát hiện ra, giờ mọi thứ đã đập vào tầm mắt nàng.

“Sao không thấy Vương gia đâu?”

“Vương gia không đi chung đường với chúng ta.”

“Thế Vương gia ở đâu?”

“Không biết.”

Biết rằng họ cũng chẳng biết gì, nàng quyết định ra khỏi phòng tìm thiếu gia, nhưng đã bị ngăn lại: “Tỷ tỷ muốn tìm Tiểu vương gia, bọn muội đi báo đã”.

Một lát sau, thị nữ trở lại, nói: “Tiểu vương gia không có ở đây, khi nào về, Tiểu vương gia sẽ đến thăm tỷ tỷ”.

Bao ngày không gặp Hà Hiệp, mọi tin tức như đã bị cắt đứt, Sính Đình cơ hồ không n