
chỉ là âm thanh lạ lùng đó. Đất vô cùng mềm xốp, hai người rơi thẳng xuống lớp đất tơi xốp ấy, hoàn toàn hóa giải lực rơi từ trên cao xuống.
Sính Đình và Sở Bắc Tiệp mở choàng mắt, không thể tin nổi là mình vẫn còn sống. Cùng một lúc, hai người nhìn quanh bốn phía, rồi đều “a” lên một tiếng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Trải dài khắp cánh rừng là một loài cây quả dại, liên tiếp đến mấy dặm. Nơi này quá heo hút, không hề có dấu chân con người, hoa tự nở tự rụng, quả chín chẳng có ai hái ai nhặt, rơi đầy trên đất. Năm này qua năm khác, quả rụng và cánh hoa đã tích thành một lớp đất dày trên mặt đất. Giờ lại đang mùa quả chín rụng khắp nơi, lớp quả chín và cánh hoa đã tạo thành một “tấm thảm cứu mạng” cao đến ngang nửa người.
Là nhân duyên, là phúc phận. Khi trước có những lớp cành lá dày đặc ngăn cản, sau lại là“tấm thảm dày” tự nhiên nâng đỡ, họ đã sống sót.
Đúng là ông Trời không tuyệt đường sống của con người, Sính Đình quay sang mỉm cười ngọt ngào với Sở Bắc Tiệp. Khóe môi Sở Bắc Tiệp khẽ nhếch lên, đang lúc nở nụ cười, bỗng nhiên ngưng lại, vẻ mặt vô cùng cổ quái.
Thấy bộ dạng Sở Bắc Tiệp như vậy, nụ cười của Sính Đình cũng ngưng lại, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn chàng.
Rõ ràng Sở Bắc Tiệp đã nghĩ ra điều gì, sắc mặt càng lúc càng sa sầm, sau cùng như phủ một lớp giá băng. Chàng quay người bước ra khỏi lớp quả và lá cao ngang ngực, chọn một chỗ đất cao hơn không quá nhiều lá mục, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sính Đình buồn rầu nhìn chàng quay đi, sững sờ giây lát. Thấy Sở Bắc Tiệp cởi chiếc áo chiến bào bẩn thỉu trên người ra, máu chảy ròng ròng từ cánh tay phải nhỏ xuống ngón tay. Cả người run rẩy, nàng cúi đầu đi qua đó, nhỏ nhẹ: “Thiếp giúp chàng.”
“Tránh ra.” Sở Bắc Tiệp quát lên một tiếng, ngữ điệu băng giá vô tình, Sính Đình nghe thế càng run rẩy hơn, luống cuống lùi lại một bước, hai tay buông thõng nhìn chàng.
Sở Bắc Tiệp cũng mặc kệ, tự lấy ra một gói kim sang dược thượng hạng vẫn luôn mang bên mình, rồi bôi lên vết thương, sau đó lấy răng xé rách áo bào, buộc quanh.
“Cầu treo Vân Nha…” Biết chàng đang giận dữ, Sính Đình bèn dịu dàng nói, “Là thiếp sai người chặt đứt cầu treo để ngăn chàng đột kích quân doanh, nhưng thiếp quên không nhắc chàng.”
Sở Bắc Tiệp như không nghe thấy gì, cúi xuống tự mình băng bó vết thương.
“Lúc đó hai quân giao tranh, chủ soái tính kế… thiếp… ai ngờ đường về chàng lại…”
Sở Bắc Tiệp bỗng ngẩng phắt lên, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm Sính Đình, lạnh lùng: “Đi cũng thế, về cũng thế, chung quy ta vẫn phải đi lên đoạn cầu này. Hóa ra, hóa ra nàng chỉ muốn dồn ta vào chỗ chết. Được, được…”. Chàng lại nhìn Sính Đình. Đang vui mừng khôn xiết, có ai ngờ lại liên tiếp trúng kế. Sau khoảnh khắc sống còn, nỗi khổ sở bị người yêu hãm hại bỗng chốc dâng trào, có ai mà không giận?
Gật đầu nói liền hai tiếng “Được”, Sở Bắc Tiệp không còn nghiến răng nghiến lợi nữa, chỉ nhếch môi cười lạnh lùng: “Thề với ánh trăng cả đời không phụ bạc…”. Chàng lặp lại hai lần, rồi ngửa đầu cười vang, “Ha ha, Sở Bắc Tiệp ơi là Sở Bắc Tiệp, ngươi đúng là đồ ngốc!” Tiếng cười thảm thiết thấu vào tận xương tủy.
Sính Đình nghe mà lòng buốt giá. Khi đứng trên tường thành trước thiên quân vạn mã Đông Lâm, nàng cũng không có cảm giác buốt lạnh như đứng giữa vực băng thế này. Sắc mặt không còn chút sinh khí, môi nàng run run: “Thiếp… thiếp…”. Nàng lệnh cho Nhược Hàn chặt cầu, ngăn bước quân địch. Không ngờ Nhược Hàn lại giở chút thủ đoạn, đợi sẵn kẻ thù bước vào con đường chết. Nhưng đứng trên lập trường của Nhược Hàn, hai quân giao tranh, có thể làm cho quân địch thương vong càng nhiều càng tốt, đây hoàn toàn là đạo lý hai năm rõ mười.
Sính Đình lắp bắp “Thiếp… thiếp…” một hồi, trong lòng nghẹn đắng. Nàng nhìn Sở Bắc Tiệp, nước mắt chảy ròng ròng không nói nổi một lời.
Trăng treo trên đỉnh trời, rừng già càng âm u lạnh lẽo. Như sắp khuỵu xuống, Sính Đình yếu ớt dựa vào gốc cây, hồi lâu mới từ từ ngồi xuống, khẽ bảo: “Chàng bị thương không nên để lạnh, thiếp nhóm lửa được không?”.
Sở Bắc Tiệp đang ngồi xếp bằng ở một gốc cây bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn đi nơi khác, khuôn mặt không chút cảm xúc, nói: “Có ánh lửa, có khi quân Bắc Mạc lại tìm được chúng ta trước tiên”.
Nghe thế, Sính Đình cảm giác như bị ai đánh mạnh vào ngực, đau không nói thành lời. Mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mờ mịt, hai hàng lệ khó khăn lắm mới ngăn được giờ lại tuôn chảy. Nghĩ tới tấm lòng lo lắng của mình lại bị chàng coi như rắn rết bọ cạp, nàng cắn chặt môi, lấy tay áo lau nước mắt, vịn vào cây đứng dậy, rồi quay người bước đi.
“Đi đâu?” Sở Bắc Tiệp nghe thấy động tĩnh của nàng, lạnh lùng nhả ra hai tiếng, ánh mắt vẫn không xê dịch.
Sính Đình giận dỗi đáp: “Tất nhiên là đi tìm quân Bắc Mạc”. Cũng không để ý đến phản ứng của Sở Bắc Tiệp sẽ thế nào, nàng lang thang đi vào rừng.
Sở Bắc Tiệp nặng nề hừ một tiếng, đợi nàng đi khỏi mới không đành lòng mà quay lại nhìn.
Trong bóng tối, chiếc trâm Dương Phượng tặng nàng phát ra thứ ánh sáng mờ mờ từ những viên dạ minh châu quý giá nạm bên trên.
Sở Bắc Tiệp thấy nàng chỉ đang n