Polly po-cket
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328425

Bình chọn: 10.00/10/842 lượt.

chàng, mà cũng không nhẫn tâm hại bất cứ ai có liên quan đến chàng.”

“Ta đợi nàng ở Đông Lâm.”

Chúng ta cùng thề với ánh trăng…

Cả đời này không phụ bạc…

“Ha ha, Sở Bắc Tiệp ơi là Sở Bắc Tiệp, ngươi đúng là đồ ngốc!”

Tiếng cười thảm thiết xoáy vào tai nàng đau nhói.

Ai đó đang bổ đầu nàng ra, nhét vào tất cả những thứ ấy, rồi cào, rồi cắn.

Là mộng, đây là một giấc mộng.

Nóng, nóng tựa dung nham.

Đây là giấc mộng không thể tỉnh lại. Trong mơ, Sính Đình ăn hết quả dại này đến quả dại khác, những quả dại chín đỏ ngon ngọt là thế, tại sao quả nào cũng đắng nghét, đắng đến vô cùng.

Tại sao lại đắng thế?

Tại sao lại đắng thế này?

Đây là một giấc mộng, giấc mộng không thể nào tỉnh lại.

Chiếc xe ngựa hoa lệ đang lao nhanh trên đường về, không còn cờ soái bên trên, dân chúng Bắc Mạc hai bên đường không hề biết trong đó có một nữ tử đã cứu cả quốc gia của họ, một nữ tử không thuộc về Bắc Mạc.

Nàng đã từng thuộc về Quy Lạc, hoặc thuộc về Đông Lâm, nhưng bây giờ, nàng không thuộc về một phương nào, thậm chí cũng chẳng thuộc về nàng.

“Ta đợi nàng ở Đông Lâm.”

Đợi nàng…

Lặp đi lặp lại, khẽ khàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương, dịu dàng như ánh trăng đêm ấy.

Chỉ là mộng, một giấc mộng không bao giờ tỉnh lại.

Nhưng nàng phải tỉnh, tỉnh lại để xem ai đã hủy hoại nàng. Hủy hoại Bạch Sính Đình, hủy hoại tất cả những điều nàng đang chờ đợi mà không cần đến chút sức lực nào.

Nàng cắn chặt răng, mang nỗi hận ra mà chống chọi, mà giẫy giụa, cho đến khi mở được mí mắt đang trĩu nặng.

Ánh sáng chói mắt nàng, đau nhói. Nàng mở to mắt, cũng không cần nhắm lại để tránh ánh sáng dữ dội kia. Hai mắt cứ mở trừng trừng, giống như đang cố giương to đôi mắt nhìn người đối diện.

Thượng tướng quân phu nhân, Dương Phượng.

Nàng đã trở về bên cạnh Dương Phượng,nằm trên chiếc giường đêm đó họ đã dốc bầu tâm sự. Chăn tơ gối lụa vẫn y nguyên.

Ở bên cạnh nàng đã bao ngày nay, thấy Sính Đình mở mắt, Dương Phượng vô cùng vui mừng, nhưng vừa gặp phải ánh mắt nàng thì rợn tóc gáy, khẽ rùng mình. Câu nói “Sính Đình, muội tỉnh rồi à!” nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt được ra ngoài trước ánh mắt của Sính Đình.

“Tỷ đã giao mê dược cho ai?”, Sính Đình hỏi giọng khản đặc.

“Đại vương…”

“Sau khi nhận được mê dược, Đại vương đã gặp gỡ những người nào?”

Dương Phượng cắn môi, không đáp mà hỏi: “Sao muội lại lừa ta đó chỉ là mê dược? Độc dược ấy không thể hãm hại người lớn sức dài vai rộng, nhưng có thể hại chết trẻ nhỏ mà không cần dùng đến số lượng lớn, chỉ một chút là đủ”.

Lòng Sính Đình quặn đau. Năm ngón tay gầy giơ xương đặt lên ngực cố áp chế con tim đau nhói, nàng nhắm mắt lại, lúc sau mới mở choàng miệng ra, nghiêm giọng: “Thế nên tỷ mới dùng độc dược đó để hại chết hai vị vương tử của Đông Lâm? Dương Phượng, sao tỷ lại độc ác đến vậy? Chẳng lẽ tỷ không muốn tích phúc cho hài nhi trong bụng mình?”.

Dương Phượng đau như bị dao đâm, ôm lấy bụng mà giật lùi hai bước, nước mắt vòng quanh, giọng thê thảm: “Ta đem độc dược vào vương cung… bỗng nửa đêm Đại vương lại triệu vào, hỏi ta có biết độc dược này còn có thể hại chết trẻ con… Đại vương nói Đông Lâm vương hôn mê có mấy ngày thì không đủ để Đông Lâm đại loạn, giả dụ Đông Lâm mất đi hai vị vương tử nhỏ tuổi, nội loạn sẽ kéo dài đến vài năm… Sính Đình, sau đó ta bị giam trong cung, tin tức không thể ra được đến ngoài, đúng là tin tức không thể lọt được ra ngoài! Tắc Doãn… Tắc Doãn lại không có ở Bắc Nha Lý…”. Đã lo lắng không yên bao ngày nay, lúc này Dương Phượng không nén nổi mà khóc òa lên.

“Dương Phượng…” Sính Đình khó khăn nhổm dậy, mái tóc đen xõa sang một bên mặt tiều tụy. Nàng gắng gượng xuống giường, lê bước đến trước mặt Dương Phượng, vịn tay lên bờ vai run rẩy của nàng ấy, nhìn chằm chằm bằng hữu của mình, “Dương Phượng, là ai đã nói bí mật của mê dược cho Bắc Mạc vương? Tỷ nói đi, chắc chắn tỷ biết, đúng không?”.

“Ta…” Dương Phượng nước mắt lưng tròng, lắc đầu trước ánh mắt của Sính Đình, giọng thê thảm, “Đừng hỏi, Sính Đình, muội đừng hỏi”.

Sính Đình nhìn chằm chằm vào Dương Phượng, ánh mắt vô cùng sắc bén, rồi chợt tối sầm, chỉ còn lại quầng mắt tối om và nỗi đau không thể nào tin. Nàng nín thở, thận trọng nhả ra hai chữ: “Hà Hiệp?”.

Dương Phượng không đành lòng quay qua chỗ khác.

Sính Đình buông hai vai Dương Phượng ra như một người vô tri, ngồi phịch xuống đất, môi run run, mãi sau mới rặn ra được nụ cười thê thảm: “Chắc chắn rồi, ngoài Hà Hiệp ra, còn ai biết được bí mật của độc dược này? Độc dược là do hai người bọn muội tự tay nghiền ngẫm mà thành”.

Sững sờ hồi lâu, lại như nghĩ ra điều gì, nàng gắng gượng ngồi lên. Dương Phượng tiến tới đỡ nàng, nhưng bị nàng xua tay cự tuyệt. Nàng cắn răng vịn ghế đứng dậy, trầm giọng: “Chuẩn bị ngựa”.

Dương Phượng thấy nàng đứng còn không vững, thần sắc khác thường, lo lắng hỏi: “Muội định đi đâu?”.

“Đi gặp Hà Hiệp.” Sính Đình cắn răng, nhìn vô định về phía trước, giọng nói như trống rỗng, “Muội phải hỏi Hà Hiệp xem, tại sao lại đối xử với muội như thế!”.

Dương Phượng im lặng hồi lâu, cuối cùng buồn bã thở dài: “Muội