
dám liên tưởng đến việc cô và cậu sẽ ở bên
nhau. Dù rằng ngồi trước mặt cậu thì cô vẫn suốt ngày ủ rũ mặt mày, kể cả tâm hồn nhỏ bé của cô.
Vào giờ học, Dương Tịch
cùng Trần Thần ngồi sau cô trắng trợn trò chuyện đùa giỡn. Diệp Phiên Nhiên
không dám cười, chỉ đành đè nén nỗi uất ức. Trong suốt cuộc sống trung học ngột
ngạt vô vị, trước khi quen Thẩm Vỹ thì những câu chuyện hài hước của Dương
Tịch, gần như là thú vui duy nhất của cô
Cô vẫn luôn ngỡ rằng
người con trai mình yêu mến là Thẩm Vỹ với cá tính nhã nhặn điềm đạm, tình cảm
sâu nặng, khiêm nhường không khoe khoang khoác lác, là mẫu người thích hợp tay
trong tay cùng bước vào lễ đường, bình yên như nước, đem đến cho cô cảm giác an
toàn suốt cuộc đời. Còn Dương Tịch tựa như vì sao Chổi, sôi nổi nhiệt thành,
xông xáo đã làm đảo lộn thế giới vốn không gợn sóng trở nên xáo động rối loạn.
Dương Tịch thực sự yêu cô
hay chỉ là ý nghĩ nông nổi nhất thời?
Người ta nói, tình yêu
hệt như ván cược, thứ đem ra đánh cược chính là cuộc đời, một khi đã ra quyết
định chẳng thể nào thu hồi lại được. Nếu như có một ngày nào đó, Dương Tịch hối
hận hoặc giữa chừng thay lòng đổi dạ, Diệp Phiên Nhiên hiểu rằng đến lúc đó bản
thân cô sẽ muôn đời chẳng thể ngóc đầu lên, mãi mãi đắm chìm trong nỗi đau đớn
tận sâu thẳm…
Nội tâm Diệp Phiên Nhiên
giằng xé, chần chừ ngần ngại chẳng dám quyết định. Đôi bàn tay đặt trên bờ vai
nhắc nhở cô, cô mơ màng quay lại nhìn, dưới ánh trăng lờ mờ, ánh mắt Dương Tịch
vẫn rực sáng, sắc sảo mà sâu sắc. Cậu chìa bàn tay phải ra nhẹ nhàng vân vê gò
má cô.
“Phiên Phiên, anh yêu em,
anh mãi mãi sẽ không phụ lòng em đâu!” Cậu nói chắc như đinh đóng cột.
Quả nhiên cậu biết cô
đang nghĩ gì, đang sợ hãi điều gì!
Cơn gió lạnh thổi vi vu
bên bờ hồ, ngón tay Dương Tịch vô cùng ấm áp có phần hơi thô ráp lướt nhanh
trên làn da lạnh giá mong manh của cô, đem lại cho cô sự rung động đến kỳ lạ.
“Dương Tịch…” Khóe môi
Diệp Phiên Nhiên mấp máy. Trong cơn hoảng hốt, cậu cúi đầu, chậm rãi tiến sát
lại gần, ngần ngừ do dự trong giây lát, cuối cùng cậu hôn nhẹ lên gò má cô.
Tuy chỉ là gò má nhưng
làn môi ấm áp nóng bỏng của cậu, hơi thở đặc trưng của cậu hệt như cơn mưa gió
cuồng phong ập đến khiến cô bỡ ngỡ
Dương Tịch kích động ôm
cô vào lòng, cô chẳng còn kháng cự nữa, vùi mặt vào lồng ngực rắn rỏi của cậu,
thấp giọng líu ríu thốt lên vài chữ sau cùng: “Vâng, em yêu anh!”
Cậu chẳng thể nói thêm gì
nữa, hai bàn tay siết chặt vòng eo thanh mảnh của cô. Ánh trăng sáng trong hắt
trên khóe mắt long lanh ẩm ướt của cậu.
Đó là lần đầu tiên hai
người ôm nhau, khắc sâu mãi buổi tối đêm lạnh vào tháng 12 năm 2001.
Về sau, Diệp Phiên Nhiên
vẫn thường nhớ về đêm đó, nhớ về lời thề ước của Dương Tịch dưới ánh trăng. Tuy
rằng sau ngần ấy năm, cậu đã rời xa cô nhưng ký ức về buổi tối đó vẫn rất sâu
đậm hệt như khắc sâu tận xương tủy, sâu tận trong tâm khảm cô, cả cuộc đời này
cô chẳng thể nào quên được.
Tối đó khi ánh đèn đã tắt
Diệp Phiên Nhiên mới trở về phòng. Nằm trên giường nhưng trăn trở một hồi cô
vẫn chẳng tài nào chợp mắt được.
Đêm tối tĩnh lặng, tiếng
ngáy của Khổng Thiên Thiên rõ rệt đến lạ thường. Cô nằm ngửa, gắng sức dỗ mình
vào giấc ngủ, nhưng vừa nhắm mắt gương mặt Dương Tịch lại hiện lên trong bóng
tối, những lời cậu nói văng vẳng bên tai cô: “Phiên Phiên, anh yêu em, anh sẽ
mãi mãi không phụ lòng em đâu!”
Cô luôn không tin vào lời
thề non hẹn biển của những chàng trai, nhưng lần này, cô bằng lòng tin tưởng.
Về phần Dương Tịch, ngủ
nhờ phòng Trần Thần, đêm đó cũng là đêm trằn trọc khó ngủ của cậu. Cậu vốn dĩ
chẳng tài nào chợp mắt, đầu óc tràn ngập khuôn mặt tươi cười của Diệp Phiên
Nhiên. Tâm trạng vô cùng phấn khởi, cậu cùng Trần Thần trò chuyện mãi đến nửa
đêm. Trước khi trời sáng, cậu mới mơ màng ngủ thiếp đi. Thức trắng suốt hai đêm
liền, vẻ mặt Dương Tịch tiều tụy đi, quầng mắt thâm đen, nhưng ánh mắt long
lanh lóe sáng, nói theo lời của Trần Thần thì cậu chính là gã trai si tình.
Diệp Phiên Nhiên tuy phút
cuối cùng cũng chịu đón nhận Dương Tịch nhưng thành kiến của Trần Thần đối với
cô chẳng mảy may biến mất mà ngược lại càng thêm phản cảm. Việc làm dằn vặt
giày vò này làm khổ Dương Tịch đã đành lại còn có vẻ lập dị quái đản, mang đến
cho người ta cảm giác lạt mềm buộc chặt. Lại nói, khi liên tưởng đến những việc
xấu “lẳng lơ dụ dỗ trêu hoa ghẹo nguyệt” của Diệp Phiên Nhiên, hắn không nhịn
được, nói: “Người anh em, đừng trách tớ gạt gáo nước lạnh vào cậu. Tớ cảm thấy
Diệp Phiên Nhiên cực kỳ không đơn giản, rất biết cách giở trò với đàn ông. Tiểu
tử như cậu chưa từng yêu đương, đừng thấy cô ta dáng vẻ thiếu nữ thật thà trong
sáng, cá tính hướng nội, không thích tán gẫu thì ngỡ rằng mình gặp được thiên
thần, hồ đồ mà đâm đầu vào. Trước kia cậu không chấm Đồng Hinh Nguyệt chẳng
phải vì chê cô ta quá kiêu kỳ, quá đỏm dáng, quá lả lướt sao? Tớ nhắc nhở cậu
một câu, Diệp Phiên Nhiên cũng chẳng khá hơn cô ta là bao đâu!”
“Nếu như không phải vì
nghĩ đến cậu là anh em của tớ thì h