Polaroid
Cớ Sao Mãi Yêu Em

Cớ Sao Mãi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324364

Bình chọn: 8.00/10/436 lượt.

Phi dõi mắt

nhìn theo Diệp Phiên Nhiên. Đang giờ nghỉ trưa cao điểm, người trong quán xô bồ

chen chúc, tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt. Cô chậm rãi bước đến bên cửa, bóng

dáng mỏng manh nhưng sống lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, hé lộ một phong cách

đứng đắn đúng mực.

Sống mũi Hạ Phương Phi

cay cay, hai người họ đã chẳng còn là đứa trẻ nữa, những khó khăn cùng những

trắc trở trong cuộc sống dần khiến họ chững chạc trưởng thành, họ bắt đầu học

tập lòng gan dạ, dũng cảm kiên cường.

Diệp Phiên Nhiên vừa bước

ra khỏi Kentucky thì nhận được điện thoại của Dương Tịch: “Alô, đi dạo phố với

Hạ Phương Phi xong chưa em? Chiều nay mình cùng đi xem phim nhé?”

Nghe giọng điệu thoải mái

của cậu dường như chẳng hề hay biết chuyện gì. Diệp Phiên Nhiên nói khẽ: “Mẹ

anh vừa gọi điện cho em, hẹn gặp em ở quán trà Thiên thượng Nhân gian!”

“Mẹ anh à?” Dương Tịch

kinh ngạc: “Mẹ tìm em làm gì?”

“Chắc chắn là nói chuyện

giữa em và anh!”

Dương Tịch trầm ngâm một

hồi rồi nói: “Em đến đó trước đi, anh sẽ đến ngay! Hai người hẹn nhau phòng số

mấy?”

“Phòng 12.”

“Phiên Phiên!” Giọng cậu

dịu dàng vang lên trong điện thoại, nhấn mạnh: “Bất kể mẹ nói gì với em, em

cũng đừng nổi nóng, đừng để bụng, chuyện này để anh giải quyết!”

“Em hiểu!” Diệp Phiên

Nhiên gật đầu, cảm giác khóe mắt chua xót. Cửa hàng chuyên kinh doanh loa amply

vọng lại bài hát Dũng

khí
của Lương Tịnh Như.

“Cuối cùng

thì em cũng quyết định.


Người khác

nói gì em cũng mặc.


Chỉ cần anh

cũng vững lòng như em.


Em nguyện

theo anh đến tận chân trời góc bể.




Chỉ cần ánh

mắt vững vàng của anh.


Thì tình yêu

của em mới trở nên có ý nghĩa.


Chúng ta đều

cần có lòng dũng cảm.


Để tin tưởng

rằng đôi ta sẽ mãi bên nhau.
Giữa biển người bao la em vẫn cảm nhận được anh.

Đặt vào tay

em trái tim chân thành của anh…”


Dương Tịch hoàn toàn

không ngờ đến chuyện mẹ cậu hẹn gặp riêng Diệp Phiên Nhiên.

Trước dịp Tết, cậu tốn

bao nhiêu nước bọt mới thuyết phục được bố mẹ gặp mặt bạn gái mình. Hôm đó, khi

cậu dẫn Diệp Phiên Nhiên về nhà ra mắt, thái độ của mẹ tuy không lạnh lùng cũng

chẳng niềm nở nhưng sau đó bà không hề nói tốt về Diệp Phiên Nhiên, thẳng thừng

phản đối chuyện cậu và cô bên nhau.

Mẹ cậu xưa nay vốn nghiêm

nghị, trước mặt lớp trẻ bà rất ít khi tỏ ra vui vẻ hòa nhã, càng chẳng bao giờ

tỏ ý tán thành hay khen ngợi ai bao giờ. Vì lẽ đó mà cậu chẳng mấy để tâm, cứ

ngỡ rằng Diệp Phiên Nhiên đã qua ải. Nào ngờ, mẹ cậu tự dưng ngấm ngầm mục kích

đánh úp, sử dụng chiêu bằng mặt không bằng lòng, áp dụng cách thức xảo ngôn

giảo biện ngay với chuyện yêu đương hôn nhân của chính cậu.

Dương Tịch lo lắng Diệp

Phiên Nhiên chịu ấm ức vì mẹ cậu, càng lo sợ hơn bà có hành vi lời nói quá

khích sẽ làm tổn thương đến Diệp Phiên Nhiên, khiến cô lại thu mình trong vỏ

ốc, vạch rõ ranh giới với cậu. Cậu bối rối hoảng loạn, đứng ngồi không yên,

phóng ngay ra khỏi nhà, đón taxi phóng thẳng đến quán trà Thiên thượng Nhân

gian.

Diệp Phiên Nhiên đẩy cánh

cửa phòng số 12, Phùng Diệu Hoa đang ngồi trên ghế sofa, đầu mày chau lại,

gương mặt nghiêm nghị, mi mắt khẽ nhấc lên, bà nói: “Đến rồi à? Cháu ngồi đi!”

Diệp Phiên Nhiên ngồi

xuống ghế đối diện, bồi bàn bước vào phòng hỏi nhỏ cô muốn uống gì.

“Trà hoa cúc đi!” Trà hoa

cúc có thể an thần, cô muốn mượn nó để xoa dịu lại tâm trạng bấn loạn của mình.

Thoáng chốc, bồi bàn bưng

tách trà hoa cúc bày trước mặt cô, khẽ nhoẻn cười, nói chúc cô ngon miệng rồi

quay người lui ra ngoài khép cửa

Trong phòng chỉ còn lại

hai người, cô ngồi thẳng lưng theo phản xạ, đoan trang ngồi quỳ xuống, đón nhận

ánh mắt lạnh lùng sục sạo quan sát cô từ trên xuống dưới.

“Tiểu Diệp, con người của

ta làm việc không thích vòng vo quanh co.” Phùng Diệu Hoa đi thẳng vào vấn đề:

“Lần này ta tìm cháu, chính là muốn nói với cháu, ta và bố Dương Tịch đều không

tán thành chuyện hai đứa ở bên nhau!”

Diệp Phiên Nhiên chẳng

lấy làm kinh ngạc nhưng vẫn cảm thấy có chút đau thương. Qua lại cùng nhau hai

năm hơn, cuối cùng Dương Tịch đã lấy hết can đảm dẫn bạn gái về nhà ra mắt bố

mẹ, vậy mà vẫn không được thừa nhận và đón nhận. Trong quan niệm của các bậc

trưởng bối, tư tưởng môn đăng hộ đối đã ăn sâu vào gốc rễ, đây hoàn toàn không

phải tình tiết câu chuyện lúc tám giờ.

“Cháu đừng hiểu lầm rằng

chúng ta không đồng ý chuyện yêu đương của cháu và Dương Tịch là vì xuất thân

gia đình cháu.” Phùng Diệu Hoa nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm, nói: “Chuyện

đó vốn không quan trọng, chúng ta cảm thấy hiện nay Dương Tịch đang học đại học

vẫn chưa tốt nghiệp, chuyện dựng vợ gả chồng lúc này còn quá sớm. Đàn ông con

trai mà, phải đặt sự nghiệp lên trên chuyện thành gia lập thất, huống hồ thành

tích học tập của Dương Tịch xuất sắc, biểu hiện ở trường đại học rất tốt, chúng

ta không muốn nó vì mối tình chưa trưởng thành mà bỏ lỡ tương lai trước mặt!”

Là một người mẹ, bất kể

có kiên cường, vẻ mặt có thể lạnh lùng đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng dễ nói