
t sương mong manh, khô ráo dần mòn theo thời gian và rồi mất
dạng hoàn toàn.
Trong đêm tối vắng lặng
quạnh hiu, không rõ ai ngân nga hát bên tai cậu: “Mãi mãi chẳng thể nào quay
trở lại, Từng có người con trai đem lòng yêu người con gái…”
Ngày 25 tháng 12 năm 2008
tại công ty quảng cáo Tam Mục thành phố S.
Diệp Phiên Nhiên tựa
người vào cửa sổ phòng họp, vẫn không thể nào bỏ được thói quen thời trung học,
gặp phải nội dung không thích nghe thì lén trốn phía dưới tùy tiện dùng chiếc
bút đen vẽ lên trang giấy cuốn sổ nhật ký của mình. Những đường nét nghuệch
ngoạc ngổn ngang đó chằng chịt chi chít vào nhau, duy chỉ có mình cô mới có thể
nhận ra khắc họa gương mặt một chàng trai. Hàng lồng mày, đôi mắt, cả sống mũi
và làn môi của cậu.
Diệp Phiên Nhiên ngỡ rằng
mình đã cho người đó vào quên lãng. Người con trai đó, gương mặt đó lại thi
thoảng vô tình lướt qua gợi lại góc khuất chôn sâu những ký ức cùng những dĩ
vãng sắp bị thời gian năm tháng phủ lớp bụi trần.
Khi còn học đại học, môn
chính trị vẫn là môn cô căm ghét nhất. Nhưng cô là cán bộ bí thư chi đoàn của
lớp, không thể cúp học đành ngồi trong lớp vẽ điên cuồng gương mặt của Dương
Tịch vào sách giáo trình môn học. Mặt trông nghiêng, cả mặt chính diện hòng hóa
giải nỗi khổ tương tư trong lòng. Có lần, cô vẽ quá miệt mài, thình lình ngay
cạnh xuất hiện một cánh tay bất chợt giật lấy cuốn sách của cô. Diệp Phiên
Nhiên ngẩng đầu lên, thầy giáo môn chính trị đang nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô:
“Em đang làm cái gì vậy?”
“Ơ!” Cô le lưỡi, nhanh
trí ứng biến, cất tiếng nói xạo: “Xin lỗi thầy! Môn tự chọn của em là mỹ thuật,
tuần này sắp thi rồi, em đang ra sức khổ luyện đấy ạ!”
Thầy dạy môn chính trị là
một người vóc dáng đẫy đà, suốt ngày cười híp mắt, tính tình ngẫu hứng, mọi
người tặng cho thầy biệt hiệu “Ông mập”. Ông mập chỉ đáp một câu: “Tài nghệ mỹ
thuật cũng tàm tạm, rất có hồn. nhưng mà, sau này vào giờ học không được làm
việc riêng nữa!” Nói rồi thầy trả lại cuốn sách cho cô, cất bước quay lại bục
giảng.
Đó là việc xảy ra vào năm
hai đại học. Diệp Phiên Nhiên chưa bao giờ kể cho Dương Tịch nghe chuyện này.
Sau khi chia tay, cô dần quên khuấy đi, chẳng ngờ, đúng vào buổi sáng mùa đông
lạnh giá này cô lại sực nhớ ra.
Dường như cô được hồn lìa
khỏi xác, xuyên dòng thời gian quay trở về lớp học Đại học N. Chỉ có điều, thầy
giáo chính trị năm xưa nay đã trở thành bác Tổng công ty Tam Mục.
Nếu thời gian thực sự
quay ngược trở lại thì cô có thể nào thay đổi kết cục câu chuyện về Dương Tịch
không?
“Này, tan họp rồi!” Ai đó
vỗ mạnh vào vai cô: “Sau cậu còn ngẩn tò te thế kia?”
Diệp Phiên Nhiên ngẩng
đầu mới phát hiện ra phòng họp chẳng còn ai, chỉ còn lại cô và Mạc Kỳ.
Cô gấp cuốn nhật ký lại,
đứng phắt dậy, nói: “Buổi họp sáng đáng ghét, rốt cuộc cũng xong rồi. Vì sợ trễ
giờ mà tớ còn chưa ăn sáng nữa!”
“Tớ cũng vậy.” Mạc Kỳ kéo
tay cô, nói: “Nhân lúc chưa có làm gì, bọn mình lỉnh ra ngoài ăn sáng đi!”
Diệp Phiên Nhiên còn đang
ngần ngừ thì Mạc Kỳ đã kéo cô đi: “Đừng lề mề nữa, mau lên nào. Bụng tớ sắp đói
không chịu được rồi nè!”
Cô mỉm cười thư thái. Mạc
Kỳ tuy chỉ kém cô ba tuổi, sinh vào cuối đời thế hệ 8X, nhưng cả hai dường như
cách biệt nhau cả thế hệ. Mạc Kỳ tuy có hơi hấp tấp vội vàng, tính tình nóng
vội nhưng vui vẻ hoạt bát, chẳng e ngại điều gì. Hai người kể động người tĩnh,
tính cách bổ sung cho nhau, nhanh chóng trở thành đôi bạn ý hợp tâm đầu.
Trong mắt Mạc Kỳ, Diệp
Phiên Nhiên tuy không được coi là xinh xắn nhưng mặt mày thanh tú, làm việc gì
cũng cẩn thận chu đáo, tính tình cực kỳ tốt. Trong công ty, cô chăm chỉ cố
gắng, điềm nhiên bình thản, hiền lành, dịu dàng, khiêm tốn, quyết đoán. Thoạt
nhìn trông cô không bắt mắt, nhưng tiếp xúc lâu dần, cảm nhận được dường như có
một sức mạnh quyến rũ rung động lòng người toát lên từ cơ thể cô, không có gì
có thể che giấu được.
Chủ nhiệm phòng kế hoạch
Triệu Khang đánh giá Diệp Phiên Nhiên rất cao. Anh nói rằng, phụ nữ phân ra làm
ba loại, đó là: mỹ nữ, nữ tài ba và thục nữ. Riêng Diệp Phiên Nhiên, đặc điểm
của ba loại phụ nữ trên cô đều có đủ.
Mạc Kỳ tuy rằng có chút
không phục nhưng Triệu Khang là người đàn ông trung niên đã lập gia đình, kinh
nghiệm ngoài xã hội khá phong phú, gặp gỡ tiếp xúc biết bao người. Anh đánh giá
Diệp Phiên Nhiên không phải là không có căn cứ, tuyệt nhiên chẳng phải vì sự
tâng bốc nịnh nọt mà chính là bản năng tán thưởng của người đàn ông khi bắt gặp
một người khác phái ưu tú.
Diệp Phiên Nhiên và Triệu
Khang là cộng sự với nhau nhiều n. Năm xưa, cô có thể gia nhập công ty rất
tiếng tăm trong ngành quảng cáo tại thành phố S này cũng phần nhiều nhờ vào sự
giúp đỡ hết mình của Triệu Khang. Diệp Phiên Nhiên học năm cuối đại học thực
tập tại công ty quảng cáo Tam Mục, Triệu Khang khi đó là giáo viên thực tập của
cô. Tuy rằng chỉ tiếp xúc với cô vài tháng ngắn ngủi nhưng Triệu Khang hết sức
đánh giá cao về phẩm chất cùng năng lực làm việc của cô. Khi Diệp Phiên Nhiên
tốt nghiệp, anh liền tiến cử