
mắng, vừa cầm lấy dao,
vừa choáng váng. Trời ơi… ông tính toán cái gì đây? Lại có thể là
con dao bằng đồng. Má ơi, cùn như vậy, con dao này cắt xuống còn
không đau tới chết sao…
Nhưng trước mắt cũng không có cách
nào khác, Đồng Dao chỉ có thể cắn răng, đặt con dao hơ trên lửa.
Tập trung, cố gắng rạch miệng vết thương, hít một hơi thật sâu rồi
rút mũi tên ra. Đau đến lồi cả mắt ra… Nghỉ ngơi một hồi, sau đó run rẩy mở nắp bình rượu, vẩy vẩy lên miệng vết thương.
Một trận bỏng rát khiến Đồng Dao
suýt ngất nhưng cô vẫn phải kiềm chế, không dám bật thành tiếng.
Nếu để Nhuận Ngọc phát hiện ra thân phận của mình, chắc chắc chỉ còn con đường chết.
Qua hơn nửa giờ, Đồng Dao mới từ từ đỡ đau. Lau mồ hôi trên người, xé một mảnh vải trên giường,
buộc miệng vết thương lại.
Đồng Dao như nghĩ tới điều gì, vừa
xoa mặt mình, nóng đến nỗi có thể luộc được trứng. Nhưng Đồng Dao nhớ
bôi dương địa hoàng sẽ khiến da bị trúng độc, chuyển sang màu đen sưng
phù. Đồng Dao chỉ học khảo cổ, không phải học Trung y, cô cũng không
biết dùng cái gì để giải độc của dương địa hoàng. Song cô cũng biết,
loại độc tính này không gây chết người, đối với tình hình hiện tại của
cô mà nói, không chừng lại là may mắn.
Đồng Dao cầm mũi tên vừa rút ra xong, xem xét tỉ mỉ. Trời ạ… Mũi tên này ngay cả bằng đồng cũng không phải, chỉ
làm từ một cục đá.
Đột nhiên cửa lều bị vén lên, Đồng Dao vội vàng quay lưng lại.
“Thủ lĩnh cho gọi ngươi tới.”
“Được, ta tới ngay.”
Người nọ đi rồi, Đồng Dao thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy mảnh vải quấn lại đầu mình, đảm bảo không có sơ hở.
Vừa bước vào lều của Nhuận Ngọc, liền cảm giác khác xa. Đây quả thực là lều của bậc đế vương, bên trong bày trí
tinh tế, có đủ mọi thứ. Giường đặt ở bên phải của lều, phía trước là một chiếc bàn gỗ thật lớn, trên đó có đặt một bức tượng trang trí hình con
chim bằng đồng đen. Nhuận Ngọc ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế da hổ, đang dùng vải lau chùi cây cung lớn màu đỏ sẫm. Bên cạnh là một cái bếp lò,
đang bập bùng thứ ánh sáng màu cam, làm nổi bật lên khuôn mặt tuyệt mỹ
của hắn, sườn mặt thuôn dài khiến cho mọi người nhìn thấy đều mê mẩn.
Đồng Dao đi qua đó, cũng không dám làm ồn.
“Nói đi.”
“Hả?” Đồng dao hoảng hốt.
“Cách cải thiện mũi tên. Ngươi sẽ không
vì muốn giữ mạng sống, nên ăn nói lung tung chứ…” Từ đầu đến cuối Nhuận
Ngọc không ngẩng đầu lên, hàng lông mi dài khẽ lay động.
“À.” Đồng Dao nhanh chóng tỉnh táo lại, “Tại sao lại dùng đá làm mũi tên, mà không phải dùng đồng?”
Nhuận Ngọc ngẩng đầu, nhìn Đồng Dao như một con ngốc.
Bỗng nhiên Đồng Dao ý thức được, ở thời
đại này, chỉ mới bắt đầu sử dụng đồng, nên giá thành rất cao. Cung tên
thuộc loại vũ khí có quy mô chế tạo lớn, hơn nữa lại dễ mất, đương nhiên không thể dùng đồng, chỉ có thể dùng đá.
Đồng Dao nhanh chóng nói sang chuyện
khác: “Tên (tiễn) được tạo thành từ ba bộ phận: tiễn đầu (đầu mũi tên),
tiễn can (thân tên), tiễn vũ (phần lông ở đuôi tên). Hiện tại, đầu mũi
tên mà các người dùng là đầu dẹt, chỉ là hình tam giác đều. Mũi tên thế
này là loại cũ xưa sơ cấp nhất.”
Đồng Dao không chỉ am hiểu lịch sử của
các triều đại và có nghiên cứu sâu về nền văn minh cổ, mà đối với binh
pháp binh khí, cô cũng rõ như lòng bàn tay.
“Nếu nói như vậy thì muốn cải tiến, có ba điểm chủ yếu.” Đồng Dao tiếp tục nói, ”Thứ nhất, đổi đầu mũi tên từ
hình tam giác đều thành hình tam giác cân hẹp dài, đầu mũi tên phải sắc
nhọn mới có khả năng giảm bớt lực cản; thứ hai, đổi đầu mũi tên từ hai
cạnh thành ba cạnh, như vậy không dễ bị chệch hướng khỏi mục tiêu; thứ
ba, ba cạnh của đầu mũi tên phải mài sắc bén, như vậy mới có thể tăng
lực sát thương.”
Ánh mắt Nhuận Ngọc khiến Đồng Dao sợ hãi, có phải hắn đã nhận ra mình là ai?
“Hình tam giác đều? Hình tam giác cân? Ba cạnh? Là cái quái gì vậy?”
Đầu Đồng Dao lập tức toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa quên mất, có một số thứ hắn hoàn toàn nghe không hiểu.
“Lực cản là gì? Đây là mũi tên do thợ thủ công giỏi nhất nước Chư Lương chế tạo ra, sao lại nói là cũ xưa?”
“À… Lực cản là chỉ lực ngăn cản vật thể
chuyển động, nó có thể đến từ nhiều hướng, chỉ cần là lực ngăn cản vật
thể chuyển động, thì được gọi là lực cản.” Đồng Dao cố gắng nói đơn giản nhất, “Ví dụ như mũi tên xẹt qua trong không khí, không khí là lực cản
của nó, khiến cho tốc độ của nó bị chậm lại.”
“Không khí?”
Nhuận Ngọc nhíu mày, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
Đồng Dao than vãn trong lòng, haizzz… Xem ra nói cả đời cũng không rõ. Bỗng nhiên một tia sáng loé lên trong đầu
cô: “Như vậy đi, để tiểu nữ vẽ cho người xem.”
Đồng Dao khập khiễng chạy tới, Nhuận Ngọc đẩy một miếng đất sét na ná như phiến đá đến trước mặt cô, bên cạnh đặt một cây than gỗ.
Đồng Dao thở dài. Thời đại này ngay cả
giấy bút cũng chưa phát minh ra, một số chữ viết vẫn là chữ tượng hình.
Cô tốt xấu thế nào lại xuyên tới nơi này, triều Thanh, triều Minh đều
tốt hơn, hoặc dứt khoát xuyên đến xa hơn một chút, trực tiếp đến thời kỳ người