
vào lưu huỳnh, đột nhiên có một tiếng động rất lớn, cả đường hầm rung chuyển một hồi. Đồng Dao không cẩn thận, trượt ngã về phía sau. Đang muốn bò dậy, đột nhiên cảm thấy trước mắt có ánh sáng, sáng chói mắt.
Phiến đá phía trên khi nãy do động đất mà đã dịch chuyển, cô có thể dễ dàng lôi ra.
Đồng Dao mở to mắt, Nhuận Ngọc đang ở trước mặt cô! Đang quỳ trước mặt cô, mồ hồ trên người chàng đổ xuống không ngừng. toàn thân toàn là mau và vết thương, trên khuôn mặt cũng toàn những vết roi còn đang rỉ máu. Đồng Dao đau lòng, nhưng hình như những vết thương này đều là thương ngoài da, không thể nguy hiểm tới tính mạng…
Ngô Nhân tay cầm dao cố gắng giữ thăng bằng, hắn đưa lưng về phía Đồng Dao, bị tiếng động ban nãy làm cho hốt hoảng, thoáng chốc vẫn chưa phát hiện ra đang xảy ra chuyện gì.
Thừa lúc hắn đang lơ là, Nhuận Ngọc khẽ lắc mình, đem Đồng Dao từ dưới lòng đất kéo lên, đồng thời quay người đá Ngô Nhân lọt xuống dưới động.
Đồng Dao tiện tay lấy thau lửa trên ghê thảy luôn xuống dưới.
Nghe thấy tiếng Ngô Nhân kêu gào sẽ bò lên, nhưng trượt tay lại rơi xuống sâu hơn nữa. Trong động còn vọng lại tiếng nổ của lưu huỳnh.
“Hoán Vân!….” Ngô Nhân gọi tên cô một cách thảm thiết.
Đồng Dao cau mày “Hoán Vân của ngươi chết rồi, cô ta không có làm trái ý nguyện của ông!”
Sau đó nhìn khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc của Ngô Nhân, cùng với vẻ tuyệt vọng.
Nhuận Ngọc đứng một bên, nghe Đồng Dao nói những lời này, cau mày lại, thần thái có chút gì đó kì lạ.
“Nhuận Ngọc, chạy mau chạy mau …… Sắp nổ rồi!”
Bốn bức tường bị chấn động là tạo thành lỗ to, Nhuận Ngọc ôm trọn Đồng Dao bay vội ra ngoài.
Mắt đất trong gian phòng rung chuyển dữ dội, xung quanh lại là màu đỏ tươi của lửa, hủy rồi… Nước Hồng Ngọc bị hủy rồi… Đồng Dao mỉm cười, Ôn Ngọc ta xem như đã giúp cô hoàn thành tâm nguyện rồi. Ngẩng đầu nhìn Nhuận Ngọc đang ra sức chạy, mồ hôi đầy đầu, cô thấy rất đau lòng.
Nơi này sắp sửa bị nổ tung rồi, không thể nào chạy thoát khỏi đây được.
Nhuận Ngọc cúi đầu hôn nhẹ lên trán của Đồng Dao. Giống như đang cổ vũ, lại giống như đang an ủi.
Nước mắt đã ướt đẫm đôi mắt của Đồng Dao. Ôn Ngọc, ta đã giúp cô báo thù rồi, cô trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ em cô đi, đừng để chàng phải chết. Cô cứu Nhuận Ngọc đi…
Một khối khi nóng cuộn ngay sau, hai người nhất thời bị đẩy ra ngoài, xị xoáy vào một mảng toàn màu đỏ. Toàn thân như bay lên trời, rõ ràng đang lơ lửng ngay giữa trời. Xung quanh là những đám mây đen đỏ, Nhuận Ngọc không thể không cảnh giác quan sát mọi thứ, nắm chặt lấy tay của Đồng Dao.
Trong đâu Đồng Dao đột nhiên vang lên một giọng nói trang nghiêm, khiến cô phải ôm lấy đầu kêu la đau khổ.
“Đồng Dao, nàng sao vậy? Đừng dọa ta mà!”
Nhuận Ngọc lay người cô, từ người cô từ từ xuất hiện ra hình bóng của một cô gái, một người rất quen thuộc.
Đồng Dao nhìn cô cười nhẹ “Cô ra rồi sao, tới cứu Nhuận Ngọc có đúng không?”
Cái bóng đó dần dần hiện rõ thành hình người, mặc một chiếc đầm dài màu trắng, tóc bay lất phất. Trên mặt đeo chiếc mặt nạ quỷ màu xanh ngọc, giống như quái vật đang bò trên mặt cô vậy.
“Ngươi là? Ôn Ngọc?” Nhuận Ngọc gần như không tin vào mắt mình.
Mặt nạ từ từ biến mất, nhìn thấy gương mặt xanh xao, ánh mắt đục ngầu, đôi môi tím ngắt, trên da toàn những đốm đỏ như máu.
Khuôn mặt này xuất hiện, khiến Nhuận Ngọc hít phải hơi lạnh, chỉ biết đứng trơ toàn thân run nhẹ: “Tỷ tỷ… Sao lại có thể? Sao lại…”
“Đệ đệ của ta,” Ôn Ngọc khẽ lắc đầu: “Ta bị dùng độc độc chết, ta bị ép phải chôn cùng… Bộ dạng tỷ tỷ ghê lắm phải không?”
“Tỷ tỷ?” Nhuận Ngọc lắc đầu, kinh động này khiến cho nước mắt của anh không ngừng chảy ra. Ngay cả bản thân cũng không hề biết.
Lông my Ôn Ngọc dần dần hiện rõ, khuôn mặt chết chóc kia như đang dần đần hồi sắc. Từng chút từng chút hồi phục dung mạo. chỉ có làn da là vẫn trắng toác, trên má chảy hai dòng nước mắt: “Nhuận Ngọc.”
“Tỷ tỷ, không phải tỷ đã…”
“Phải. Ta đã chết. Chết lâu lắm, lâu lắm rồi. Thời gian dài vậy đệ có quên ta không?”
“Quên sao được?” Nhuận Ngọc nói: “Đệ mãi mãi cũng không thể quên tỷ được!”
“Đệ đệ yêu quý nhất của ta. Haiz… Phụ vương, vì muốn hòa hảo với nước Hồng Ngọc, đã đem ta gả làm thê cho lão hoàng đế. Ai ngờ ngày ta xuất giá cũng chính là ngày lão hoàng đế đó chết. Ta ngay cả mặt của tên hoàng đế đó còn không được thấy, vậy mà nước Hồng Ngọc đó lại bắt ta phải chôn cùng. Tỷ tỷ chết rất đau khổ, linh hồn hoảng loạn không yên ổn ngày nào, không thể an nghỉ.”
“Tỷ tỷ…” Nhuận Ngọc với vẻ mặt đầy đau khổ: “Đệ không cứu được tỷ.”
“Nước Hồng Ngọc đã nguyền rủa linh hồn của ta. Đem chiếc mặt nạ quỷ bằng đá kia đặt trên mặt ta. Ta đem theo oán khí không tài nào đầu thai, thi thể không được phát hiện, ta bị nhốt nơi tối tăm ngột ngạt!”
Đồng Dao nhớ lại tình hình lúc tìm thấy cỗ quan bằng đá kia… trên thạch quan khắc những chữ như nguyền rủa…
“Là bọn họ đã tìm được thi hài của ta” Ôn Ngọc chỉ Đồng Dao, “Bốn ngàn năm sau, thi thể của tỷ tỷ cuối cũng cũng được thấy mặt trời, chính nàng ta đã nhặt được miếng bạch ngọc của tỷ.”
Đồng Dao nhắm mắt lạ