XtGem Forum catalog
Cố Tích

Cố Tích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321711

Bình chọn: 10.00/10/171 lượt.

i chạy mười vòng quanh phòng tập võ. Mỗi ngày sau bữa cơm chiều ngươi đến sân võ tập luyện.

Nếu bỏ dở giữa chừng, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”

“Dạ, sư phó”, tôi thở ra một hơi, rốt cục đã thu phục được.

“Về sau không cần đem rượu và thức ăn tới.”

Tôi giật mình, gật đầu. Cũng đúng, thời gian ngắn thì không sao,

nhưng nếu kéo dài, chung quy không tốt. Căn bản thiếu gia không học võ,

tương đương nuôi không sư phó nhàn rỗi trong phủ, yêu cầu quá nhiều đúng là không tốt. Dù sao tôi có tiền tiêu vặt hàng tháng, tuy không thể mỗi ngày đem thức ăn và rượu cho sư phó, nhưng một tháng mời người ăn hai

ba lần thì vẫn làm được, tôi âm thầm quyết định.

Đứng tấn, đao pháp, quyền pháp, bắn tên tôi đều học. Đều là những

tinh hoa đúc kết được. Cưỡi ngựa thì không được học, bởi vì ngựa là tài

sản quý, sư phó cùng tôi không có cách nào dẫn ngựa ra tập luyện.

Cứ như vậy qua ba năm.

Thiếu gia không phải không đi luyện võ, bởi vì thỉnh thoảng lão gia

vẫn hỏi hắn, khả năng cưỡi ngựa cùng bắn cung thế nào. Hắn lập tức đi

luyện mười mấy ngày, cả năm cộng lại, thiếu gia xuất hiện ở giáo trường

cũng chỉ đến mười lần. Cũng may, như thế sư phó mới có thể lưu lại trong phủ.

Tuổi càng lớn, tôi có thể làm nhiều việc hơn, tiền tiêu vặt hàng

tháng cũng tăng lên, có thể biếu sư phó nhiều hơn một chút. Lúc sư phó

huấn luyện gần như coi tôi thành binh lính của ông, đặc biệt nghiêm

khắc. Tôi không hề sợ, so sánh với ốm đau và đói khát, thân thể khổ cực

một chút đối với tôi mà nói không đáng kể chút nào.

Sư phó uống nhiều rượu thì thường quên tôi vẫn là hài tử, bắt tôi

uống rượu cùng ông bằng chén lớn, dần dần tôi cũng rèn luyện được cả tửu lượng. Hi vọng không có hại gì đến thân thể dậy thì của tôi…

Đại nương giúp việc bếp núc bị bệnh, khi hạ nhân trong phủ sinh bệnh

sẽ không được mời đại phu tới, bình thường chỉ là tới tiệm bán thuốc mua thuốc về uống. Mà trong phòng bếp này việc chạy đi làm việc đều là tôi

làm, tôi cũng vui vẻ đi, làm nhiều càng dễ sống, việc chạy khắp nơi đối

với tôi mà nói không đáng kể chút nào, còn có thể lưu lại cho mọi người

ấn tượng chịu khó, bọn họ cũng đối xử với tôi tốt hơn. Huống hồ tôi cũng không nghĩ sẽ ở mãi trong phủ, tôi nghĩ quen thuộc đường kinh thành

cũng tốt, dù sao có lẽ sẽ có một ngày tôi bất đắc dĩ phải ra ngoài sống.

Cầm thuốc trên tay, đi qua một con phố, tôi thấy thiếu gia, cùng với

hai người hầu của hắn, đánh nhau. Chính xác là đang bị đánh. Tuy rằng

thiếu gia quần áo lụa là, nhưng không phải đần độn, sao lại xông vào

đánh nhau cùng mười mấy người thế này? Tuy rằng mấy kẻ kia cũng là hài

tử. Trong đó một đứa quần áo lụa là, có lẽ cũng là con cái quan lại.

Tránh đi sao? Việc này không liên quan tới tôi, tôi cũng không nghĩ

mình thiếu việc làm. Nhưng mà, ngẫm lại, mặc dù thiếu gia ăn chơi trác

táng, cũng thường xuyên trách mắng hạ nhân, nhưng dù sao vẫn là hài tử,

vẫn chưa hư hỏng đến căn cốt. Hiện tại nếu cứu hắn, có giao tình với

hắn, tương lai có biến động cũng có đường lui. Dù sao thân phận tôi là

nữ hài nhi có thể sẽ bị vạch trần, vạn nhất xảy ra thật, thì cũng có

người nói giúp vài câu trước mặt lão gia phu nhân.

Quyết định xong, tôi vọt lên, mấy quyền đánh ngã ba tiểu hài tử trong đám vây đánh thiếu gia, lôi kéo thiếu gia bỏ chạy. Thiếu gia cùng người hầu cũng không hỏi tôi là ai. Đánh ngã mười mấy tiểu hài nhi không phải không thể được, nhưng mà tôi không muốn hao tổn tâm lực, cũng không

muốn làm to chuyện, càng không muốn làm người khác hoảng sợ. Lại nói nếu tôi đánh ngã mười mấy người để cứu hắn, nói không chừng hắn về sau hắn

sẽ đánh tôi chết.

Mục tiêu của đám tiểu hài nhi là thiếu gia, bọn họ không đánh nhau

với hai tên tùy tùng nữa, mà đuổi theo chúng tôi. Tôi lôi kéo thiếu gia

chạy, chạy đến tường phủ. Mắt thấy bọn họ sắp đuổi kịp, thiếu gia kinh

hoảng hỏi: “Làm sao bây giờ? Ta không thoát được mất.”

Tôi ngồi xổm xuống, “Trèo tường.”

Hắn không chút do dự giẫm lên vai tôi nhảy lên tường, tôi cũng nhảy

lên ngay lập tức, sau đó chúng tôi ngồi xuống chân tường thở hổn hển.

Nghe đến bên kia tường tiểu hài tử nói kháy chúng tôi là rùa đen rút

đầu, người nhát gan vân vân, nhưng bọn họ cũng biết rõ đây là nơi nào,

chung quy không dám trèo tường vào, đành phải rời đi. Thiếu gia vỗ vỗ

vai tôi, “Ngươi rất giỏi, ngươi cũng là hạ nhân nhà ta? Trước kia sao ta chưa gặp ngươi?”

“Tôi làm việc tại phòng bếp, cho nên thiếu gia chưa gặp tôi.”

“Ngươi rất lợi hại, một lúc đánh ngã ba người.”

“Tôi chỉ có chút khí lực. Bọn họ cũng thật hèn hạ, mười mấy người

đánh ba người thiếu gia, nếu là một chọi một, bọn họ mới không phải là

đối thủ thiếu gia.”

Thiếu gia cười ha hả, “Ngươi tên là gì, năm nay bao tuổi?”

“Tôi kêu Tiểu Khê, năm nay mười tuổi.”

“Ngươi bằng tuổi ta, sao lại không hầu hạ ta?”

Tôi gãi gãi đầu, cười, “Ban đầu là hầu hạ bên thiếu gia, nhưng mà lão gia thấy tôi không biết chữ, nói tôi không đủ tư cách.”

Trong mắt thiếu niên hiện lên một tia bất mãn, “Cha ta đúng là phiền

toái”, hắn cũng không thích đọc sách, “Không biết chữ cũng chẳng sa