
ần lễ và cha con cô cuối cùng sau những lần trốn tránh bà chủ nhà cũng bị bả bắt gặp và kết quả là dọn hành lý ngay lập tức.
Cô và cha cô rong ruổi trên khắp các đường phố và cuối cùng. Ông sực nhớ ra một người có khả năng giúp đỡ cha con ông trong lúc này là nhà họ Lâm.
_Ba à, thôi mình đi chỗ khác đi!!! cô kéo tay ba cô lại khi ông vừa giơ tay lên nhấn chuông.
Nhìn ngôi biệt thự khang trang này khiến cô choáng ngộp
Ngôi biệt thự này trông có vẻ rất to rất giàu rất...có mùi tiền nhưng nó lại toát lên cái không khí lạnh lẽo khiến cô lạnh người.
_Con sao vậy con gái??? chúng ta đâu còn chỗ nào để đi. Nhà này dù sao cũng chịu ơn ba mà!!!!
_Nhưng mà.........!!!
Cô chưa kịp nói dứt lời thì ba vô đã nhấn vô cái chuông luôn rồi. Một ông quản gia đứng tuổi mở cửa:
_Các vị cần tìm ai???
Ba cô liền nói:
_Chúng tôi cần tìm ông Lâm!!!!
Cô giật khẽ tay áo ba mình lại như ra hiệu cho ông đi về. Ông quản gia nhìn ba cô rồi hỏi:
_Ông có hẹn trước không????
_Không, nhưng cứ nói với ông ấy tôi là ân nhân mười sáu năm về trước.
_Xin các vị chờ chút!!! Ông quản gia nói rồi quay lưng vào nhà báo với chủ nhà về sự có mặt của cha con cô.
Cô lại giật giật tay áo ba mình:
_Mình về đi ba như vậy con ngại lắm!!!
Ông nhăn trán đáp:
_Nếu về chúng ta biết đi đâu bây giờ??
Cô suy nghĩ rồi đáp:
_Chúng ta...........!! một lần nữa cô lại không nói được hết câu khi cánh cửa rào lại mở ra ông quản gia khi nãy bước ra gật đầu chào ra hiệu cho cha con cô đi theo.
Cha cô xuýt xoa:
_Chà chà, nhà này giàu quá!!!!
Cô không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn quanh. Họ được dẫn đến một căn phòng lớn mà cô nghĩ là phòng khách vì ở đây có bộ ghế sofa cực kì to và hoành tránh. Cách bày trí căn nhà khiến cô choáng ngộp: nó quá đẹp. Và đây cũng là lần đầu tiên cô được bước vào một căn biệt thự của nhà giàu.....
............
Ông quản gia cúi khẽ người rồi dang tay về phía chiếc ghế sofa ra hiệu cho cha con cô ngồi. Cha cô xuýt xoa:
_Ui cha, ngồi êm quá nhỉ???
Cô thì khẽ nhún nhún người trên ghế độ co giản của chiếc ghế khiến cô thích thú cực kỳ.
_Êm ái thật ba!!!
_E hèm!!!!!
Hai cha con cô đưa mắt về phía người đàn ông vừa tằng hắng. Ông chủ này cũng lớn tuổi rồi theo cô nghĩ chắc ông cũng 70 trở lên. Nhìn tóc ông chuyển sang màu bạc gần hết. Khuôn mặt hiền từ phúc hậu giãn ra thành một nụ cười. Ông bước đến chỗ cha cô con đang ngồi. Đưa tay ra bắt tay với cha cô rồi nói:
_Tôi đã mong chờ các vị đến đây từ lâu lắm rồi để tôi có thể đền đáp ân nghĩa trước khi tôi không còn trên cõi đời này!!!!
Cha cô đỡ ông ngồi xuống:
_Ngài chủ tịch đừng lo chúng tôi đến đây chỉ vì muốn ông có cơ hội trả ơn!!!
Cô tròn mắt nhìn người vừa nói ra câu nói này không ai khác ngoài cha cô rồi cảm thấy chưng hững xen lẫn ngượng ngùng vì sự thẳng toạc của cha mình.
Ông chủ tịch trầm ngâm một lúc rồi bật cười nói:
_Tôi thích sự thẳng thắn của ông!!!!!
Cô thở phào nhẹ nhõm vì ông đã không vì câu nói vừa rồi mà shock. Ông tiếp tục nói:
_Hai người muốn ta làm gì để trả mối ơn nghĩa này???
Cha cô xoa xoa hai bàn tay vào nhau chậc lưỡi thở dài:
_Thật ra chúng tôi rất ngại khi đến đây nhưng vì tình huống cấp bách quá chúng tôi không còn biết đi đâu cả. Mong ngài chủ tịch giúp đỡ.
Ông chủ tịch nhìn về phía hai cái vali của cha con họ rồi gật gù hiểu ý.
Nãy giờ cô cứ nhìn ông chủ tịch chăm chăm. Một phần vì cô ngạc nhiên trước sự thân thiện của ông. Trong suy nghĩ cô người giàu bao giờ cũng cau có, khó chịu nhưng ông lại mang cho cô một cảm giác hoàn toàn khác. Bất chợt bắt gặp ánh mắt của ông nhìn mình cô e thẹn đỏ mặt nhìn đi chỗ khác. Ông chủ tịch giơ tay ra bắt tay cô:
_Ta rất vui vì rất lâu rồi mới được gặp con con gái!!!!
Cô há hốc mồm ra ngạc nhiên lấp bấp hỏi:
_Ông...ông... cũng biết con????
Ông bật cười khanh khách:
_Ta vẫn nhớ hình ảnh con bé chạy khắp nơi tìm người cứu con trai ta.....nếu không có con giờ này chắc nó đã chết rồi!!!!
Cô tròn mắt nhìn ông, càng lúc cô càng không hiểu câu chuyện "Ân nghĩa" này. Thấy cô có vẻ bối rối ông hiểu ý liền kể lại sự việc:
_Ngày đó ta đã sơ ý để đứa con trai vừa lên sáu của mình chạy ra bờ sông chơi. Rồi nó chợt chân té xuống sông. Nó vùng vẫy thì con đã thấy và chạy đi tìm ba con cứu nó. Nhìn dáng vẻ con vì cứu người mà chạy nhanh đến độ vấp ngã đến chảy máu chân mà không hay biết cho tới khi thằng nhóc con ta được cứu lên con mới kêu đau.
Cô hết nhìn ông sang nhìn cha cô. Thấy ông gật đầu ra vẻ "đúng như vậy" cô cũng thôi không tò mò nữa. Mặc dù cô không hề nhớ một tí gì. Có lẽ lúc đấy cô còn quá nhỏ nên không nhớ.....
_Quản gia!!!!
Ông quản gia ban nãy bước đến cạnh ông cúi đầu chờ lệnh:
_Hãy dọn hai phòng trống cho hai cha con ông ấy ở!!!!
_Nhưng mà....!!!! cô liền nói.
Hiểu ý cô ông mới nói:
_Con đừng ngại, ta xem hai người như người nhà từ ngày đó rồi. Hãy để ta có cơ hội trả ơn!!!!
Thấy ông dáng vẻ thành thẩn của ông cô e dè gật đầu. Còn cha cô thì khỏi nói cũng biết ông ấy đang cười tít cả mắt.
Cô thầm nghĩ:
_Ít ra ở đây cũn