Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hoả

Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hoả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326874

Bình chọn: 8.00/10/687 lượt.

ẫn không dám đến gần.

Hắn làm cho cô cảm thấy bị áp bức không những từ bản thân hắn, còn có những việc hắn làm đối với người nhà cô…….

Cô giống như bị hắn khóa lại tại chỗ, không dám đến gần cũng không dám rời đi.

Tiểu Cương nhìn Duy Y đứng sững sờ bất động ở chỗ đó, biểu hiện giống như là giật mình. Hướng tới cô vẫy vẫy tay, gọi cô tới chỗ này.

Duy Y vẫn không nhúc nhích nhưng vào lúc này cô thấy người đàn ông bỏ lại Tiểu Cương, từng bước từng bước hướng về phía cô đi tới. Chân không tự chủ lui về sau hai bước, đụng phải bạn học ở phía sau, bạn học kia nhìn cô một cái “Cẩn thận một chút!” liền đi.

Duy Y không nghe được bạn học kia nói gì chỉ cảm thấy chân tay lạnh cóng, trong đầu trống rỗng, mà cô không biết rằng nét mặt cô đã biểu hiện lên sự sợ hãi giống như gặp ma quỷ.

“Y Y, anh đã về!” Thanh âm rất nhẹ nhưng đối với Duy Y lại giống như là ác mộng.

Biết bao nhiêu lần cô hy vọng hắn đi nước ngoài công tác không quay lại……Hy vọng hắn quên mình không còn nhớ gì…….

Kiều Ngự Diễm thấy cô không nói gì, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn mình, tâm không tự chủ cảm thấy đau. Cô cứ sợ mình như vậy sao?

“Chúng ta đi ăn cơm!” Nói xong rất tự nhiên dắt tay nhỏ bé của cô, hoàn toàn không chú ý đây là cổng chính của trường học, người đi qua lại đều là những người biết hắn. Hắn chỉ là hành động theo cảm xúc mà thôi.

Hắn biết lấy thân phận cùng tuổi tác c ủa mình, hành động như vậy không thích hợp. Bởi vì tuổi của mình dắt tay một cô bé sẽ gây cho Duy Y rất nhiều rắc rối, trường học không cho phép học sinh yêu, còn có lời ra tiếng vào của các thầy cô giáo cùng bạn học, bất luận như thế nào, đối với Duy Y mà nói rất dễ tổn thương.

Nhưng hắn tin tưởng rằng với năng lực của hắn có thể bảo vệ cô chu toàn.

Hai tuần lễ không thấy, hắn chỉ muốn cầm bàn tay nhỏ bé của cô, cùng cô trò chuyện mà thôi!

Bàn tay nhỏ bé đẩy nhẹ một cái, rất thuận lợi thoát ra được “Em hẹn Tiểu Cương đi ăn cơm rồi!” Ở nơi công cộng, hắn không dám mạnh tay kéo cô lại.

“Hẹn bữa khác!” Giọng ra lệnh, Kiều Ngự Diễm nhìn người đứng cúi đầu không dám nhìn mình, trong lòng mơ hồ không vui.

“…….” Duy Y bất động, cúi đầu như cũ, tay nắm chặt áo, không dám nhìn hắn. Giống như đứa trẻ làm sai. Cô cũng không muốn ở cùng hắn nên không muốn hẹn Tiểu Cương bữa khác.

Hồi lâu, chỉ thấy đôi giầy trước mắt rời đi, Duy Y có chút mừng rỡ, hắn muốn đi rồi chứ?

Nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy hắn đi về phía Tiểu Cương, không biết hai người nói cái gì, sau đó Tiểu Cương nhìn về phía cô, lại vẫy vẫy tay “Duy Y, thứ hai tuần sau gặp, bái bai!”

Kinh ngạc nhìn Tiểu Cương chạy đi, Duy Y nghĩ muốn đuổi theo, không nghĩ tới đã có một dáng người to lớn chặn lại.

“Đi thôi!”

“…….” Duy Y còn nhìn theo Tiểu Cương chạy đi, không dám nhìn hắn.

“Anh đã nói muốn em giữ khoảng cách với nam sinh!” Thanh âm lạnh lùng truyền đến làm Duy Y không khỏi rùng mình một cái.

“Nhưng mà hình như em không làm được!”

“Em…….” Làm sao hắn biết? Rõ ràng lúc ở ngoài trường học cô rất chú ý! Hơn nữa công ty ba còn rất thuận lợi…….

“Hy vọng em có thể cho anh một đáp án hài lòng! Lên xe!”

Bất đắc dĩ Duy Y đành theo hắn lên xe.

Kiều Ngự Diễm nhìn bóng dáng nhỏ bé trẩm mặc ngồi bên cạnh mình, trong lòng khó chịu.

Tại sao cô luôn đối xử tốt với Ngô Soái cùng Tiểu Cương trong khi đó lại bài xích hắn?

Không phải là không biết gần đây cô có nhiều thay đổi, cô thật sự giữ khoảng cách với các bạn học nam, nhưng bên c ạnh vẫn có Ngô Soái và Tiểu Cương như cũ, còn có ba lần gọi điện thoại cho Bạch Trạch Vũ.

Ngô Soái cùng Tiểu Cương hắn có thể bỏ qua và tha thứ, nhưng mà Bạch Trạch Vũ là chàng trai làm hắn không yên lòng hoặc là hắn chỉ xem như một đứa trẻ nhỏ mà thôi.

Bọn họ hai tuần gọi ba cuộc điện thoại so với trước kia còn nhiều hơn…….

Vốn dĩ hắn định dạy dỗ cô một chút nhưng bị Denis ngăn lại.

Denis nói rất có đạo lý, hiện tại nếu rat ay với Duy Kiến Quốc thì Duy Y sẽ càng hận hắn hơn. Hơn nữa vừa lúc ở nước ngoài xảy ra chuyện hắn không thể bỏ được nên phải đi hai tuần mới có thể tha cho Duy Kiến Quốc.

Mặc dù bỏ qua cho Duy Kiến Quốc không đồng nghĩa với việc hắn sẽ không dạy dỗ cô.

Hai người đến một nhà hàng nổi tiếng nằm ỡ giữa sườn núi.

Phòng ăn cũng không phải loại hoa lệ…….phong cách sắp đặt thiết bị theo như các cao bồi Tây Ban Nha kết hợp với không khí mát mẻ trên sườn núi cùng toàn cảnh G thị xa hoa. Không ít người trẻ tuổi thích phòng ăn như thế này G thị được xem là khu cao cấp nhất cũng là khu lãng mạn nhất.

Kiều Ngự Diễm giống như bao trọn nhà hàng bởi vì lúc bọn họ đến không có một vị khách nào.

Giống như tất cả đàn ông lịch sự khác hắn kéo ghế cho cô ngồi nhưng Duy Y hiển nhiên là không thích cô cảm thấy như vậy quá giả tạo.

“Y Y em muốn ăn gì?”

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên Duy Y nhận lấy nhưng ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái để ở trên bàn “Em muốn ăn kem!”

Ở chung một chỗ với hắn cô còn lòng dạ nào mà ăn uống.

“Ăn xong bữa chính mới có thể ăn kem!” Kiều Ngự Diễm tự mình giúp Duy Y gọi món còn cố ý gọi cola cho cô, bởi vì tuổi còn nhỏ hắn


Snack's 1967