
g qua vòng tay, Duy Y đều đem những suy nghĩ của mình nói với Kiều Y, nên hắn luôn thuận lợi làm cho cô thay đổi. Nhưng gần đây cô trở nên trầm lặng, mọi chuyện đều chôn ở đáy lòng, Kiều Y cũng không thể hỏi được.
“Ngày mai em sắp xếp một chút, anh với em đi tham quan trường đại học G một chút được không?”
“Ngày mai em sẽ đi với Kiều Y, không cần anh phải đi!” Vừa nghe thấy ngày mai lại phải gặp hắn, Duy Y vội vàng tìm cách từ chối.
Mà Kiều Ngự Diễm nghe cô nói chuyện, trong lòng thả lỏng nhiều,chỉ cần cô mở miệng nói chuyện là được, dù lời nói lạnh nhạt đối với mình cũng không sao.
“Ừ, tốt lắm, ngày mai anh cho tài xế đưa hai đứa đi!”
“Không cần!” Ai biết được tài xế xe Thiên Phương có giám sát bọn họ hay không?
“Ừ, cũng được, nếu như có chuyện gì liền gọi cho anh được không?”
“……..” Duy Y không đồng ý cũng không nói gì.
“Đây là cài tóc mới nhất của MINI, rất đẹp, số lượng có hạn, em nhìn một chút đi!” Kiều Ngự Diễm đẩy hộp quà kia đến trước mặt cô. Hắn biết Duy Y rất thích MINI gì đó, hơn nữa loại kẹp tóc này dùng trên người cô sẽ rất đẹp. Hắn mua không dưới mười mấy cái cho cô, mỗi một cái cô đều nói “Tạm được!”
“Hiện tại em không dùng kẹp tóc!”
“Em không dùng anh sẽ quăng đi!”
Duy Y không thể làm gì khác hơn là cầm bỏ vào túi, nhìn cũng chưa nhìn kiểu như thế nào.
Thật ra Kiều Ngự Diễm hao tâm tổn trí rất nhiều với cô, chỉ là Duy Y quá nhỏ, cô nào biết ý của người đàn ông này với cô. Có lẽ mấy năm sau cô sẽ hiểu thôi. Hiểu rằng trước mặt người khác hắn thanh cao nhưng trước mặt cô hắn lại là tiểu nhân. Bao nhiêu phụ nữ phải lấy lòng hắn, nhưng hắn lại chỉ dính lấy Duy Y.
Ăn cơm xong Kiều Ngự diễm liền đưa Duy Y về nhà, thời gian có chút muộn, mọi người ăn tối xong liền đi ra ngoài đi dạo.
Vốn Kiều Ngự Diễm muốn đưa cô đi giải sầu nhưng căn bản Duy Y không muốn đi cùng hắn, sợ cô tức giận không thể làm gì khác hơn là đưa cô về nhà.
Giống như thường ngày, hắn để cô xuống trước cửa khu chung cư, nhìn cô đi xa mới lái xe về nhà.
Lúc này, bóng một người xuất hiện trước xe Kiều Ngự Diễm, chặn lại đường đi của hắn. Bóng dáng kia rõ ràng là Bạch Trạch Vũ.
Bạch Trạch Vũ đi về phía tay lái, gõ cửa xe ý bảo hắn hạ cửa xuống.
Cửa xe mở xuống, hiện ra gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng của Kiều Ngự Diễm “Chuyện gì?”
“Chúng ta nói chuyện một chút!”
“Tôi với anh Bạch hình như không có chuyện gì để nói!”
“Là về Duy Y!”
Ánh mắt người đàn ông trong xe rét lạnh, nhìn chằm chằm Bạch Trạch Vũ trong chốc lát, Bạch Trạch Vũ mặc một bồ thể thao màu trắng, nhìn như mới đi vận động về, mà hắn ăn mặc như vậy lại rất xứng đôi với Duy Y, nhớ tới mình luôn mặc tây trang xuất hiện trước mặt Duy Y, hắn hận mình cách xa tuổi với cô như vậy.
“Lên xe!” Giọng nói lạnh lùng từ người đàn ông ngồi trên xe.
Bạch Trạch Vũ lên xe, chiếc xe sang trọng chạy thẳng một đường rời khỏi khu chung cư, dừng lại trước một quán cà phê.
Hai người đàn ông xuất sắc xuất hiện ở một quán cà phê, không khỏi thu hút sự chú ý của những cô gái xung quanh. Một người đàn ông lạnh lùng tản ra sức thu hút chết người, mà ngược lại một người đàn ông đẹp chói lóa như ánh mặt trời cũng không kém. Vậy mà hai người đàn ông ưu tú này, không nhìn bất kỳ cô gái nào, cũng không gọi cà phê.
Một nữ nhân viên phục vụ cầm menu đến gần lại bị người đàn ông lạnh lùng đuổi đi.
“Cậu có chuyện gì mời nói, tôi còn có chuyện cần đi gấp!” Kiều Ngự Diễm lạnh lùng nói, hắn đúng là có rất nhiều việc cần hoàn thành, nếu như không phải hắn nhớ Duy Y, hắn sẽ không tốn thời gian đi ra ngoài.
“Nếu thời gian của anh Kiều có hạn, vậy tôi liền nói luôn chủ đề chính. Tôi hy vọng anh không dây dưa với Duy Y nữa. Tôi tin tưởng là anh Kiều đủ hiểu biết giữa anh và Duy Y không xứng đôi, lại càng không có kết quả. Duy Y còn là một cô nhóc thuần khiết, cô ấy không thể làm trò chơi cho anh.”
“Cậu khẳng định tôi với Duy Y không có kết quả?” Kiều Ngự Diễm híp mắt, điều này báo hiệu cho thấy hắn đang nổi giận, hắn hận câu nói kia “Không có kết quả”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Theo như điều kiện của anh Kiều có thể tìm được đối tượng tốt hơn, mà anh vẫn cứ quấn quýt Duy Y không phải là do ham cỏ non sao? Duy Y còn chưa tròn mười tám tuổi, mà anh Kiều đã hơn ba mươi, cuộc sống hai người không giống nhau, tôi không hiểu nôi làm sao hai người có thể sống cùng nhau? Giải thích duy nhất chính là ý nghĩ xấu xa kia. Nếu là như vậy, xin anh bỏ qua cho Duy Y, cô ấy vẫn còn là một cô bé chưa hiểu hết chuyện, không chịu nổi ánh mắt cùng những lời dị nghị của thiên hạ.” Trong khoảng thời gian trở về nước, Bạch Trạch Vũ cũng không rảnh, hắn cũng đã điều tra những việc liên quan đến Kiều Ngự Diễm và Kiều Thị rồi.
Bạch Trạch Vũ đối với Kiều Ngự Diễm có mấy phần kiêng kỵ, dù sao mình cũng chưa có gì, mặc dù làm việc ở Rayne, được sự khen thưởng của ngài Terry. Nhưng dù sao Rayne ở trong nước còn chưa đứng vững, nếu lúc này xảy ra xung đột với Kiều Thị, đối bới Rayne có chút thiệt hại. Hiện giờ Rayne tiến vào thị trường Trung Quốc có chút trở ngại, ngài Terry nhất định sẽ cho rằng mình làm việc không