
gu ngốc không?
An Nhiên dừng lại một chút, cô nhìn biểu hiện
của người đối diện rồi cười khẽ:
-
Tôi cứ nghĩ mình sẽ có hy vọng cho đến khi gặp
được cô! Tuyết Vũ, thua dưới tay cô thật không có gì phải xấu hổ. Tôi mong anh ấy
được hạnh phúc, cô có thể cho anh ấy hạnh phúc không?
Tuyết Vũ cúi mặt, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé
so với An Nhiên. Cô ấy cũng là một cô gái yếu đuối mỏng manh lại dám yêu dám từ
bỏ, điều này khiến cô rất khâm phục. Còn cô, mãi mà vẫn chưa xác định được bản
thân mình muốn gì. Tuyết Vũ cắn môi:
-
Cô nói xem, tôi và anh ấy liệu còn có thể không?
Chúng tôi đã xa cách lâu như thế, trong lòng có rất nhiều vướng mắc, trong một
lúc nếu nói rũ bỏ được hết thì quả là nói dối!
An Nhiên mỉm cười, giọng cô có phần ngưỡng mộ:
-
Tuyết Vũ, có lần tôi đã hỏi Trần Lương, hỏi
anh ta tôi có còn cơ hội nào hay không? Cô biết Trần Lương trả lời thế nào không?
Anh ta bảo, không thể, anh ta đã chứng kiến Thiên Đức chuẩn bị kế hoạch báo thù
mười năm, vì sự xuất hiện của cô mọi thứ trong phút chốc đã biến mất. Còn nữa hai
năm anh ấy xây dựng Đồng Tâm, dành lấy dự án khách sạn Hoa Thiên, vậy mà chỉ một
giọt nước mắt của cô, tất cả công sức đều bỏ đi không thương tiếc. Tôi hoàn toàn
không thể đấu lại cô, bởi vì với anh ấy cô còn quý giá hơn cả mạng sống của chính
mình.
Giọng An Nhiên mềm mỏng trở lại, cô nhấp một
ngụm trà rồi nói tiếp:
-
Ở bên cạnh Thiên Đức hai năm, chưa bao giờ tôi
thấy một nụ cười trên môi anh ấy, ngay cả khi gặp đối tác, nụ cười ấy dường như
cũng rất cứng ngắc. Nhìn thấy anh ấy quan tâm cô đến vậy, tôi chỉ có thể mỉm cười
rút lui mà thôi. Tuyết Vũ, cô hẳn chưa biết hai năm qua anh ấy sống khổ sở như
thế nào?
Tuyết Vũ lặng người, cô còn gì để nói nữa. Một
người ngoài như An Nhiên còn nói như vậy, riêng cô là người trong cuộc vẫn chỉ
cảm thấy mọi việc quá mù mờ.
An Nhiên đứng dậy, cô nắm lấy tay Tuyết Vũ, giọng
có chút bông đùa:
-
Tôi đã thú nhận tình cảm của mình rồi, sau này
nếu cô ở lại bên cạnh chủ tịch xin đừng thù dai mà bắt tôi thôi việc nhé! Đoạn
tình cảm này tôi thực sự đã rủ bỏ!
Tuyết Vũ cảm động nhìn An Nhiên:
-
Sẽ không như vậy! Cảm ơn cô!
-
Anh nghĩ xem, giữa em và anh ấy liệu còn có thể
không?
Tuyết Vũ cắm cúi với ly kem trước mặt. Cô không
nhìn Lâm Phong đang ở phía đối diện. Câu hỏi như thốt lên bâng quơ giữa không
gian im ắng.
Lâm Phong nhìn người con gái nhỏ nhắn trước mặt,
trong lòng trào lên chút xót xa, anh hỏi lại:
-
Em còn yêu anh ta không?
Tuyết Vũ im lặng, còn, tất nhiên còn, rất nhiều
là đằng khác. Cả khi xa Thiên Đức hai năm, trong lòng cô mãi mãi chỉ là hình bóng
của anh. Sau này gặp lại vẫn là cảm thấy nuối tiếc vì đã bỏ lỡ nhau một đoạn thời
gian dài như thế. Chỉ là cô cảm thấy sợ hãi, về lại bên anh cô thực sự không có
dũng khí, chỉ sợ giữa hai người là vô vàn vấn đề ngăn cách.
Lâm Phong thấy được nét dao động trong đôi mắt
của Tuyết Vũ, anh thở dài:
-
Em vẫn yêu anh ấy, đúng không?
Lần này, Tuyết Vũ không trốn tránh nữa, cô gật
đầu, giọng nói có chút buồn bã:
-
Anh ấy như khắc sâu một nhát dao trong tim em,
làm cách nào cũng không thể xóa được!
-
Vậy thì đừng xóa!
Giọng Lâm Phong kiên định. Tuyết Vũ cắn môi:
-
Nhưng em sợ, em sợ vấn đề giữa hai chúng em quá
nhiều. Một lần bị tổn thương khiến em không đủ tự tin quay lại.
Lâm Phong bỗng nhiên lớn tiếng:
-
Vấn đề của em chính là quá nhát gan. Em chỉ biết
trốn chạy mà không nói cho người khác biết rõ nguyên nhân. Em chỉ tin vào cảm
giác của mình trong khi nó quá yếu đuối. Để anh nói cho em, em có biết người hiến
thận cho bố em là ai không?
Tuyết Vũ ngẩn người, sao tự nhiên Lâm Phong lại
nhắc đến chuyện này, cô lắc đầu. Giọng Lâm Phong trầm xuống:
-
Là Thiên Đức!
-
Cái gì? Tuyết Vũ hét lên kinh ngạc, cô lắp bắp-Anh…
Anh nói sao cơ?
-
Anh nói người cứu mạng bố em là Thiên Đức. Cái
mà em cho là vấn đề giữa hai người đã bị anh ấy dẹp qua một bên từ lâu rồi, chỉ
còn em là vẫn bị mắc lại. Bởi vì em quá vô tâm, em không biết người đó đã làm
những gì cho em đâu!
Tuyết Vũ không tin nổi vào tai mình. Người cho
bố cô quả thận sao lại là anh? Cô lắc đầu, cả người có chút run rẩy:
-
Không thể, không thể nào!
Lâm Phong nhẹ giọng:
-
Ban đầu anh cũng không tin. Còn nhớ hôm chúng
ta gặp lại, anh nhìn thấy anh ấy mặc đồ bệnh nhân trong bệnh viện, bên cạnh còn
có Trần Lương. Anh chỉ nghĩ là anh ấy bị bệnh thôi, hơn nữa lúc đó em và anh ta
đã kết hôn, anh cũng không muốn quan tâm nhiều. Nhưng sau đó lại gặp được em cùng
ở trong một bệnh viện, anh không thể không nghi ngờ nên đã điều tra, cuối cùng
biết được sự thật này.
Tuyết Vũ day trán, rốt cuộc là còn những gì cô
chưa biết đây. Lúc đầu là hiến thận cho bố cô, sau đó anh lại nói muốn trả cho
cô tự do, Tuyết Vũ nghĩ có phải lúc đó anh đã muốn buông xuôi hận thù rồi không?
Là cô đã nghĩ quá nhiều, là cô đã bị những lời người khác nói mà không chịu tin
anh, không chịu nhìn thấy những việc anh đã làm phải không?
Giọng Lâm Phong nhẹ đi, anh nhớ về một đoạn ký
ức nào đó tro