
lên hai bên tay vịn, hai tròng mắt như sao thẳng tắp bắn về phía Lãnh Phong.
Lắc đầu cười một tiếng nói: "Có chuyện gì sao! Đã làm cho Lãnh tiên sinh ngài tự thân xuất mã chạy tới thăm lão già tôi?!"
Lãnh Phong đứng lại trước mặt ông ta, cả người tản mát ra hơi thở nguy hiểm, ngay cả giọng nói cũng lộ ra nồng đậm sát khí: "Nghĩ không ra Lâm ca cũng sẽ có một ngày làm ra chuyện hồ đồ, lặng yên không một tiếng động bắt phụ nữ của tôi?"
"Phụ nữ của cậu?" Lâm ca "Phốc" cười tươi một tiếng, đánh giá người thanh niên trước mắt rất có phong phạm vương giả này: "Dựa vào cái gì nói cô ta là phụ nữ của cậu? Tôi bắt cô ta tới, có liên quan gì đến cậu?"
"Ý của Lâm ca là không thả người?" Lãnh Phong cau mày, liếc ông ta, biểu tình trên mặt là sự lãnh đạm, nhưng mà, trong lòng lại bởi vì lo lắng cho sự an toàn của Lâm Tử Hàn mà bất an tới cực điểm.
"Cậu yên tâm, cô ta ở chỗ này qua rất tốt, so với theo cậu còn tốt hơn" Lâm ca đứng dậy, đã đi đến hướng cửa sổ, cánh tay dài vung lên, rèm cửa sổ tuyết trắng đã được kéo sang hai bên.
Đập vào mắt hai người chính là ba người hai lớn một nhỏ đang chơi đùa trong hoa viên, sắc mặt Lãnh Phong trong nháy mắt thay đổi, từ lo lắng ban đầu chuyển sang buông lỏng rồi lại đến tức giận, các ngón tay do nắm chặt chuyển sang trắng bệch, cố nén xung động muốn lao xuống đánh người phụ nữ đang cười đến thiên hôn địa ám kia một trận.
Mệt anh lo lắng một ngày một đêm, mà cô, lại ở chỗ này sống như thần tiên! Cô không phải bị trói tới nơi này sao? Sao mà người bị bắt cóc còn có thể cười đến vui vẻ như vậy? Anh biết cô khác hẳn với người thường, nhưng không đến mức ngu ngốc đến loại trình độ này chứ?
"Lãnh tiên sinh bây giờ có thể yên tâm trở về chứ?" Lâm ca khẽ cười một tiếng nói, muốn để Lâm Tử Hàn chủ động rời khỏi Lãnh Phong là không có khả năng, ông bây giờ muốn biết nhất chính là, Lâm Tử Hàn ở trong lòng Lãnh Phong, đến tột cùng là có địa vị gì.
"Đã đến, tôi sẽ không định tay không trở về" Tuy rằng biểu hiện của người phụ nữ rất muốn bị đánh, nhưng anh vẫn đem hết toàn lực mang cô đi. "Mục đích Lâm ca bắt cô ấy tới, không phải là bởi vì kim cương sao? Nếu biết trên người cô ấy không có, sao lại không thả cô ấy chứ?"
"Lẽ nào cậu đúng là nhìn không ra sao? Chính cô ta nguyện ý ở lại chỗ này"
"Chính là tôi không thể để cho cô ấy ở lại chỗ này" Lãnh Phong lạnh lùng kiên định nói, anh vẫn đều cho rằng Lâm ca giam lỏng Lâm Tử Hàn, chỉ là muốn đạt được kim cương trên người cô, dù sao, lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng kim cương là ở trên người Lâm Tử Hàn. Dưới loại tình huống này, anh làm sao có thể không lo lắng cho cô? Không mang theo cô đi?
"Nếu như tôi không thả người?"
"Vậy tốt nhất ngay cả tôi cũng bắt lại, bằng không. . . Phải làm gì tạm thời nói tiếp" Lãnh Phong liếc mắt nhìn ông ta một cái, lãnh tĩnh nói ra những lời này.
Lâm ca cười ha ha, cười đồng thời dùng ngón trỏ chỉ lên ngực của anh: "Ha ha, vị thanh niên này! Cậu làm tôi sợ!"
"Ông có thể cho rằng là tôi đang hù dọa ông, hiện tại tôi chỉ muốn hỏi một câu, người, ông là thả hay không thả?"
"Chúng ta sao không hỏi xem Lâm tiểu thư có đồng ý đi theo cậu hay không?" Lâm ca ngừng cười, quan sát anh hỏi.
"Nếu như Lâm Tử Hàn không muốn đi, cũng là bởi vì cho do ông giở thủ đoạn!" Lãnh Phong lần thứ hai nhìn phía Lâm Tử Hàn ở hoa viên, nói: "Lâm ca, kỳ thực chúng ta có thể không cần đối địch, giống như trước, không làm bạn, cũng không làm kẻ thù!"
Lâm ca thầm hít một hơi, nếu như không là bởi vì Tử Hàn là con gái ruột của ông ta, ông ta mới không thèm quản anh, cũng sẽ không để Lãnh Phong đến nơi đây.
Thoạt nhìn tình cảm của Lãnh Phong với Tử Hàn không giống như là giả, chỉ là, tình cảm dù có thật, anh cũng là một sát thủ mang trọng án trong người, sát thủ vĩnh viễn cũng khiến cho người khác được hạnh phúc!
Ông thiếu chút nữa sẽ cảnh cáo anh tránh Lâm Tử Hàn xa một chút, nói đến bên miệng lại nói không nên lời, ông nhớ tới oán hận của Lâm Tử Hàn với mình, chửi mình thổ phỉ trơ trẽn.
Nó nhất định không muốn để cho người khác biết nó có một người ba như vậy thôi?
~~~~~~~~~~~
Trong hoa viên, A Nghị đứng cách Lâm Tử Hàn mười mét gọi: "Lâm tiểu thư, Phong ca tới đón cô về" Lời nói còn đang trong miệng, chỉ nghe "Bịch" một tiếng, là tiếng quả bóng đụng trúng đầu anh.
A Nghị kêu lên một tiếng đau đớn, mặc dù luyện tập được bản lĩnh công phu tốt anh cũng không có bởi vậy mà ngã xuống đất. Vốn không có biểu tình gì bây giờ vẻ mặt càng thêm khó coi, không hài lòng mà quay đầu lại, trừng mắt đầu sỏ gây nên đang mắt tròn mắt dẹt ở phía sau. Lâm Tử Y kinh hoảng nhìn anh, vô ý thức lui về phía sau một bước, há hốc miệng, lời nói xin lỗi lại thế nào cũng nói ra khỏi miệng.
Cái vợt tennis nâng cao lên quá đầu trượt từ phách do hai tay xuống, chuẩn xác không có nhầm lẫn rơi trúng chân, một tiếng kinh thiên động địa tru lên xuyên qua vạn dặm trời xanh, hướng về phía chân trời.
"Tử Y, đau lắm hả?" Lâm Tử Hàn cuống quít chạy lên đây, nhanh tay lấy chiếc vợt đang đè lên chân cô ấy.
"Rất đau..." Lâm